Chương trước
Chương sau
Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**************
Gần đến giờ tan tầm, Vương Nhất Bác nghe thủ hạ báo cáo Vương Nhất Chung đi tìm lãnh đạo quân bộ.
Về phần làm cái gì, hắn không có hứng thú biết, thu dọn đồ đạc xong liền quyết định hôm nay tan tầm sớm.
Từ văn phòng đi ra, vừa vặn đụng phải Vương Nhất Chung từ quân bộ mặt đen đi ra.
Nhìn thấy hắn, Vương Nhất Chung lập tức nghênh đón: " A Bác, nói như thế nào ngươi cũng là từ nhà họ Vương đi ra, mọi việc không thể tuyệt tình như thế được."
Vương Nhất Bác dừng lại cước bộ, ánh mắt màu vàng nâu nhàn nhạt rơi trên người ông ta ta, hắn đã cao hơn Vương Nhất Chung rất nhiều, không phải như khi còn bé hắn đều phải nhìn lên, tâm tình nội liễm, trầm giọng nói: " Ta làm gì? "
" A Nguyện cũng đã nói lời xin lỗi rồi, vì sao ngươi lại không chịu tha thứ cho nó?"
" Nếu như là chuyện này, ta không có gì muốn nói."
" Ngươi không có gì muốn nói, chức Trung tướng của A Bác vì sao mất, chuyện này không có ngươi ra lệnh, ai dám làm?"
" Ta chỉ là thông qua đơn xin của thúc phụ, ngài muốn dẫn Vương Nhất Nguyện về nhà dạy dỗ ba năm, đơn xin của ngài cần tìm người đến đọc cho ngài nghe sao?"
" Ý ta là tự mình dạy ba năm, nhưng ta không nói để cho nó từ chức Trung tướng."
" Phẩm tính có vấn đề, cần phụ thân mang về nhà dạy dỗ, từ giây phút ngài đề xuất thì biểu đệ đã không xứng làm Trung tướng, bởi vì phẩm tính của biểu đệ bại hoại đến mức ngay cả phụ thân cũng nhìn không nổi. Ta giải thích như vậy, ngài có thể nghe hiểu không? "
Dứt lời, Vương Nhất Bác không lãng phí thời gian với ông ta nữa, trực tiếp vòng qua, đi đến bãi đỗ xe.
Còn Vương Nhất Chung như bị những lời này đóng đinh tại chỗ, đứng im lặng hồi lâu mới rời đi.
Cảnh Trực nằm sấp ở lầu hai khu văn phòng quân khu nhìn phía dưới: " Thông minh ngược lại bị thông minh hại, Vương gia chủ lần này thật sự làm chuyện ngu xuẩn. Vương Nhất Nguyện lần này nếu đi Thiên Lang Tinh đóng quân ba năm, sau khi trở về cho dù không làm được Nguyên soái, cũng khẳng định thăng chức Thượng tướng, lần này tốt rồi, cái gì cũng không có. "
" Đây đối với ngài mà nói coi như là tin tức tốt." Phó quan lại đây cười ha hả nịnh nọt một câu.
Cảnh Trực hừ một tiếng: " Là tin tức tốt của một mình tôi sao, là tin tức tốt cho năm Thượng tướng 6 khu, Thượng tướng cuối cùng, người kia muốn là được rồi!"
Trong câu cảm thán cuối cùng, không khỏi thêm một phần tiếc nuối.
•••52Hz••••
Tại phủ Nguyên soái.
Tiêu Chiến đang vớt sủi cảo ra khỏi nồi, đưa cho 0520 dặn dò: " Cẩn thận một chút. "
" Biết rồi chủ nhân." 0520 cẩn thận bưng sủi cảo lên bàn, liền nghe thấy tiếng mở ra hệ thống an ninh cửa chính, nhịn không được dùng thanh âm loli đáng yêu nói: " Sư tử lớn đã trở lại! "
Nghe vậy, Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên nhìn thấy Vương Nhất Bacd mặc đồng phục màu xanh quân đội đi vào, cười nói: " Nguyên soái nhà chúng ta đã trở lại. "
Còn chưa vào đã nghe thấy những lời này khiến tâm tình không vui trước đó của Vương Nhất Bác đều bay sạch sẽ: " Làm cái gì thơm vậy? "
" Sủi cảo, anh đi rửa tay, lập tức có thể ăn."
" Được."
Đem toàn bộ sủi cảo đã nấu ra bưng lên bàn, Tiêu Chiến tranh thủ thời gian làm thêm hai ly nước dâu tây.
Chờ Vương Nhất Bác thay quần áo tới là có thể ăn cơm.
Vương Nhất Bác trở lại phòng, lúc rửa tay phát hiện trong phòng tắm có thêm rất nhiều chai lọ, hắn cầm lấy một cái đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, trong mắt nổi lên kinh ngạc, hương vị tươi mát, nhàn nhạt làm cho người ta không khỏi yêu thích.
Không dám lộn xộn, sau khi đem đồ đạc đặt trở về, Vương Nhất Bác lau tay, trở lại phòng bếp.
Thấy hắn, Tiêu Chiến đang ngồi chờ sẵn bên bàn ăn vẫy vẫy tay: " Mau lại đây. "
Vương Nhất Bác đi tới, hạ thấp thân thể xuống hôn lên mặt cậu một cái rồi mới ngồi xuống: " Vất vả rồi. "
" Không vất vả, anh nếm thử xem, lần đầu tiên em gói nhân thịt bò đó, không biết anh có thích hay không."
Chấm một chút tương giấm rồi đưa lên miệng cắn một cái, nhất thời một mùi thịt trào ra, không nhiều dầu, thịt viên lại rất Q, Vương Nhất Bác phản hồi: " Ngon lắm. "
" Anh thích là được rồi. " Nói như vậy, Tiêu Chiến cũng gắp sủi cảo lên ăn, cắn miếng đầu tiên, nhịn không được gật đầu: " Ừm, cũng không tệ lắm, em không dám cho dầu, thịt bò này có ra dầu, được lắm, không ngán chứ? "
" Không ngán, rất ngon."
" Ừm. Hôm nay Vương Nhất Chung có tìm anh gây phiền toái không? "
" Không có việc gì, tôi có thể giải quyết."
" Vậy thì ông ta đã tìm anh đúng không? "
Bộ dáng nghiêm túc của tiểu Omega thoạt nhìn vừa đáng yêu lại xinh đẹp, tâm tình u ám của Vương Nhất Bác đã tan thành mây khói từ lâu, trên thực tế hắn thật sự không để ý chuyện Vương Nhất Chung tới làm phiền, bởi vì hắn cảm thấy không cần thiết.
Nhiều năm như vậy nhà họ Vương đối với hắn làm chuyện gì, hắn trả thù cũng đều không sai biệt lắm, huống chi nhà họ Vương hiện tại bất quá cũng chỉ còn lại có một cái vỏ rỗng, càng không cần hắn để ý.
Mặc dù mỗi lần nhìn thấy Vương Nhất Chung, một ít không vui trong quá khứ sẽ bị lật ra, đây cũng là chuyện không có cách nào.
Trước kia Vương Nhất Bác còn cảm thấy rất phiền, nhưng hiện tại nhìn tiểu Omega lo lắng cho hắn, bỗng nhiên cảm thấy thật sự không cần phải vì chuyện quá khứ kia mà chậm trễ cuộc sống hiện tại.
" Tôi không sao, không cần suy nghĩ lung tung. Vương Nhất Chung cho dù đến gặp tôi, ông ta cũng không có lý. "
" Em tự nhiên không lo lắng ông ta đối với anh làm cái gì, chính là cảm thấy ông ta xuất hiện ở trước mặt anh, anh sẽ không vui, em không hy vọng anh không vui."
" Vậy em hôn tôi một cái đi."
" Hôn một cái là được rồi? "
" Ừm. Em là thuốc tốt nhất của tôi. "
Tiêu Chiến bị câu nói " Em là thuốc tốt nhất của anh" làm cho trái tim tê dại, đưa tay chạm vào mặt Vương Nhất Bác, hôn xuống khóe môi hắn:" Như vậy tâm tình có tốt hơn một chút không?"
" Còn chưa đủ, còn muốn nhiều hơn một chút." Dứt lời, Vương Nhất Bác tiến lại gần chủ động làm sâu sắc nụ hôn này.
Nhiệt độ trong phòng bếp nhỏ dần dần tăng lên, 0520 đứng ở một bên yên lặng xoay đầu ra, liền đối diện A Nhất và A Nhị ngoài cửa đang dọn dẹp cỏ dại.
0520 đi qua, đóng cửa lại nói với A Nhất A Nhị: " Trẻ con không được nhìn lung tung, thiếu nhi không thích hợp! "
A Nhất và A Nhị – thiếu nhi có chiều cao khổng lồ: "........"
Sau bữa tối, Tiêu Chiến đem nhiệm vụ dọn dẹp phòng bếp giao cho 0520, cậu kéo tay Vương Nhất Bác khẩn cấp trở về phòng: " Em đi xả nước, anh chuẩn bị tắm nào. "
Vương Nhất Bác không trả lời mà chỉ nhìn vào con ngươi đen nhánh bởi vì chờ mong mà có vẻ sáng lấp lánh của Tiêu Chiến, sau đó gật gật mái đầu.
Đi vào phòng tắm, Tiêu Chiến xả nước đầy bồn tắm, sau khi thử nhiệt độ vừa phải mới đem xà phòng xà phòng làm từ linh thực cao cấp đổ vào hòa tan, nước vốn trong suốt biến thành màu xanh lá cây nhàn nhạt, ngoại trừ tản mát ra mùi thơm, còn mang theo một cỗ cảm giác thanh thần tỉnh não.
Chuẩn bị tốt đồ dùng, Tiêu Chiến mới đẩy cửa phòng tắm ra.
Cửa mở ra, tình cảnh lọt vào mắt làm cho con ngươi màu đen của cậu kịch liệt rung động, một con sư tử lớn đang đứng đắm trong hoàng hôn, cả người tản ra ánh sáng ấm áp, cực kỳ xinh đẹp.
Tiêu Chiến đi qua, lúc này cậu đứng trước mặt sư tử lớn, có vẻ nhỏ bé như vậy nhưng trong mắt đều là kinh hỉ.
Hình thú của Vương Nhất Bác phi thường xinh đẹp.
Vương Nhất Bác thăm dò đem cái đầu to tiến đến trước mặt Tiêu Chiến, cậu liền đưa tay ôm lấy hắn: " Vương Nhất Bác, hình thú của anh thật xinh đẹp, quả nhiên sư tử lớn nên vàng rực rỡ uy phong lẫm liệt! "
Trong con ngươi màu hổ phách trong suốt lộ ra ánh sáng ôn nhu, sư tử lớn nằm sấp xuống, phơi bày cái bụng mềm mại, hấp dẫn ánh mắt của tiểu Omega.
Lông ngắn hơn lông trên người sư tử lớn một chút, mềm nhũn, Tiêu Chiến chỉ nhìn thôi đã cảm thấy cảm giác khẳng định không kém. Vì thế cậu không khắc chế trực tiếp nhào tới, mặt dán vào bụng sư tử lớn cọ cọ, lông xù ấm áp mang đến cảm giác cực kỳ thoải mái.
Vùi mặt vào, Tiêu Chiến hít sâu một hơi, a, đều là hương vị của Vương Nhất Bác na ~
Hương vị của tuyết mùa đông, mát mẻ tươi tắn.
Hít mèo lớn quả nhiên là chuyện hạnh phúc nhất, cũng may cậu còn chưa quên chính sự.
" Anh quá lớn, phòng tắm căn bản không chứa được, cho nên em đang nghĩ tắm rửa như thế nào. "
Lời này vừa dứt, Vương Nhất Bác lại một lần nữa đứng lên, dùng cái đầu to nhẹ nhàng chạm vào Tiêu Chiến, sau đó ngay trong ánh mắt kinh ngạc của cậu, thu nhỏ thân thể lại, cuối cùng biến thành sư tử nhỏ đáng yêu mới dừng lại.
Chỉ là hình dạng này làm cho Vương Nhất Bác trông giống như một con mèo đội bờm sư tử, còn trông đáng yêu hơn.
Tiêu Chiến không nhịn được ôm lấy, xoa xoa đầu hắn.
Đầu Vương Nhất Bác bị ấn vào trong ngực tiểu Onega, giữa hơi thở tất cả đều là hương mật đào ngọt ngào dễ ngửi.
Có chút may mắn hiện tại hắn là thú hình, dù đỏ mặt, cũng sẽ không bị tiểu Omega nhìn ra.
Quá nghiện mèo, Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác vào phòng tắm.
Vừa đi vào, Vương Nhất Bác liền tự giác nhảy vào trong bồn tắm, bùm bùm một tiếng, nước tràn ra, văng tung tóe lên người Tiêu Chiến, đầu tóc Tiêu Chiến trong nháy mắt bị nước làm ướt cả.
" Nhiệt độ nước có được không? "
Vương Nhất Bác trả lời bằng cách dùng đầu dụi dụi vào tay cậu, nâng móng vuốt lớn lên rửa mặt, động tác biểu thị hài lòng cũng thật đáng yêu.
Cũng bước vào nhưng Tiêu Chiến ngồi trên vách bồn tắm, tạt nước giúp Vương Nhất Bác tắm rửa.
Sau khi lông sư tử nhỏ ướt đẫm, thoạt nhìn gầy đi một vòng, trong nước có xà phòng, theo động tác chà xát, trên người sư tử nhỏ hình thành bọt trắng.
Tiêu Chiến giúp hắn chà lưng, nhìn bọt trên đầu ngón tay: " Có thoải mái không? "
Trong cổ họng sư tử nhỏ phát ra thanh âm thỏa mãn khiến cậu cười rộ lên.
Tắm rửa cho mèo từ trước đến nay không dễ dàng, nhưng 'con mèo' này lại rất ngoan, toàn bộ quá trình đều vô cùng phối hợp, chà lưng xong chủ động lộ bụng, rửa sạch bụng xong liền nâng chân trước lên, sau đó là chân sau.
Tắm xong Tiêu Chiến còn xoa bóp cho Vương Nhất Bác.
Thoải mái làm cho toàn bộ quá trình hắn đều lẩm bẩm.
Cuối cùng cậu dùng khăn mặt quấn lại, nhìn sư tử nhỏ đáng thương ngồi xổm trong bồn tắm không có nước.
Tiêu Chiến bị sư tử nhỏ bán manh không thể phản kháng, nhịn không được hôn lên trán hắn: " Chờ em, em đi lấy máy sấy."
Nhìn tiểu Omega bởi vì tắm rửa cho mình, cả người đều bị nước làm ướt, Vương Nhất Bác rũ mí mắt, đem dục vọng giấu xuống.
Lấy máy sấy, cậu khăn tắm trên người sư tử nhỏ ra, bắt đầu sấy khô lông cho hắn.
Tiếng gió vù vù thổi bờm của sư tử nhỏ bay bay.
Rất nhanh lông liền khô xốp mềm mại, Tiêu Chiến mở kem dưỡng ra, đổ trên tay nhẹ nhàng thoa lên người sư tử nhỏ.
Chờ giúp hắn làm xong việc chăm sóc bờm, sư tử nhỏ nằm sấp trong ngực cậu, ánh mắt híp lại, bộ dáng buồn ngủ.
Tiêu Chiến cười sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn: " Ngủ đi, em ôm anh lên giường."
Hết chap 72.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.