Chương trước
Chương sau
Edit: Điềm Điềm.
Beta: Ca
****************
Lúc này đêm đã khuya, Tiêu Khải rửa mặt xong ngồi sau bàn làm việc, tùy thị trưởng dâng lên cho gã một chén trà.
Tiêu Khải tiếp nhận vừa định đưa vào miệng, lông mày khẽ nhíu lại, rũ mắt nhìn chất lỏng màu xanh nhạt bên trong, không biết tại sao lại nhớ tới ngày đó ở phủ Nguyên soái uống trà.
Lúc này thậm chí còn có thể hồi tưởng lại cảm giác thanh mát lúc ấy giữa môi răng, nhàn nhạt ngọt ngào.
Lại nhìn chất lỏng trong chén, trong nháy mắt không còn dục vọng uống xuống, đem chén trà đặt trở lại bàn: " Hôm nay Vương Nhất Bác đi quân khu đã làm những việc gì? "
Tùy thị trưởng cúi người, ánh mắt dời khỏi chén trà bị lạnh nhạt trả lời: " Nguyên soái đại nhân hôm nay để cho Thượng tướng khu 3 trực tiếp phụ trách chuyện tuyển binh tổ chức lại khu 1. "
Nghe vậy Tiêu Khải cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hiện giờ khu 1 chỉ còn lại một mình Vương Nhất Bác, tuyển quân tổ chức lại quân đội là bắt buộc: " Còn gì nữa không? "
Tuỳ thị trưởng ngẫm nghĩ một lúc mới nhỏ giọng báo cáo thêm:" Nguyên soái hôm nay mang theo bữa trưa, tú ân ái một lần."
Lúc này trên mặt Tiêu Khải tràn đầy sửng sốt, dường như không thể tin được mình nghe thấy cái gì, dừng lại nhìn về phía tùy thị trưởng hỏi lại: " Ngươi nói cái gì, tú ân ái, cùng Tứ điện hạ? "
" Vâng, Tứ điện hạ làm bữa trưa để Nguyên soái mang theo, hắn đăng tin cảm tạ trên mạng, Tứ điện hạ cũng đã đáp lại." Tuỳ thị trưởng từ tốn kể rõ.
Tiêu Khải chớp chớp mắt, cố gắng đè nén kinh ngạc trong lòng, nghĩ đến ngày đó Tứ đệ cùng Vương Nhất Bác rất ăn ý, tình cảm thật sự tốt như vậy sao?
Không tiếp tục đàm luận chuyện này, Tiêu Khải đứng dậy chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.
Chỉ là khi Tiêu Khải nằm xuống, chuyện Vương Nhất Bác tú ân ái làm cho gã để ý, chuyện này làm cho gã có chút không ngủ được.
Xoay trở người đăng nhập quang võng, lúc này độ nóng của đề tài kia còn chưa tiêu tan, rất dễ dàng để cho gã tìm được.
Nhìn tin tức hai người gửi trước sau, làm cho Tiêu Khải có một loại cảm giác không quen biết hai người này.
Từ trước đến nay Vương Nhất Bác nổi tiếng là một Alpha lạnh lùng không dễ ở chung, gã thủy chung cảm thấy, không có chuyện gì có thể đả động hắn ta, đối với hắn mà nói tất cả mọi chuyện đều chỉ có hai khả năng, chính là muốn hay không.
Nhưng một người như vậy, cư nhiên bắt đầu tú ân ái trên mạng?
Về phần Tiêu Chiến, đối với người đệ đệ cùng cha khác mẹ này, Tiêu Khải cũng không hiểu rõ, thậm chí có thể nói ở trong hoàng cung không có ai đối với cậu hiểu biết cả.
Cảm giác tồn tại của cậu thậm chí còn kém một ít hạ nhân, cứ như vậy một tiểu hoàng tử không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào, một Omega bị tổn thương tuyến thể, cư nhiên có thể khiến Vương Nhất Bác thay đổi đến như vậy.
Chính xác là vì sao?
Lại một lần nữa hồi tưởng lại lần gặp Tiêu Chiến đợt trước.
Đó là lần đầu tiên Tiêu Khải nhìn cậu ở cự ly gần như vậy, tay nghề pha trà rất tốt, nói chuyện cũng không có nhu nhược câu nệ, giơ tay nhấc chân lại càng lộ ra giáo dưỡng cùng ôn nhu tôn quý.
Tính cách của Tiêu Chiến như vậy, cư nhiên ở hoàng cung sinh hoạt mười mấy năm không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý?
Tất cả mọi người có lẽ đã bị mù.
Bất quá cứ như vậy ngược lại có chút ý tứ. Nhếch khóe môi lên, Tiêu Khải trong lòng có tính toán.
Ngay khi gã chuẩn bị đăng xuất quang võng, đột nhiên một tin nhắn riêng tư bật ra.
Tiêu Khải nhất thời nhíu mày, trước tiên nghĩ đến chính là hệ thống an ninh quang võng của gã bị người công phá.
Đồng thời gã nhìn nội dung tin nhắn cá nhân như bắn vào mắt: Bằng chứng An gia.
Bốn chữ đơn giản lại trực tiếp, làm cho Tiêu Khải trong lòng run lên, theo bản năng tiếp nhận chứng cứ đối phương gửi tới.
Sau khi tiếp nhận hoàn tất, quang võng của gã đã trở lại bình thường.
Nếu không phải chứng cứ lưu lại trong tay vẫn còn, gã đã cho rằng tất cả đều là ảo giác.
Đối phương thật sự chỉ đưa tới cho gã một phần chứng cớ trọng yếu.
Chỉ thế mà thôi.
Tiêu Khải hợp lý hoài nghi người công phá quang võng của gã là cùng một người lúc trước công phá quang võng của An Liệt Ninh.
Đối phương đến tột cùng là thân phận gì, vì sao phải làm loại chuyện này?
Gã không cảm thấy đối phương làm hết thảy đều là vô duyên vô cớ, trên thế giới này cũng không tồn tại người tốt không có mục đích đi làm chuyện này.
Nhưng phần chứng cớ này đối với gã mà nói, quả thật là một phần đại lễ.
Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác từ trong phòng đi ra, lại nhận được bữa sáng và trưa do tiểu Omega chuẩn bị cho hắn, so với ngày hôm qua, hôm nay rõ ràng càng thêm phong phú.
Ngoại trừ bữa chính ra, Tiêu Chiến còn chuẩn bị cho hắn một bình nước cam vàng mát lạnh.
" Chủ nhân bảo 0520 chuyển lời cho anh, phải chú ý thân thể, chờ anh về nhà."
" Được."
Chờ Tiêu Chiến tỉnh lại, 0520 đã quét dọn sạch sẽ đình viện. Nhìn thấy cậu đi ra, nghênh đón nói: " 0520 đã dặn dò sư tử lớn. "
" Cảm ơn 0520."
" Không cần khách khí, chủ nhân."
Tiêu Chiến ăn điểm tâm xong, chuẩn bị tiếp tục đan áo len thứ hai cho Vương Nhất Bác, đã đan một nửa, hôm nay có thể hoàn thành, sau khi giặt sạch sẽ, để cho sư tử lớn thử một lần.
0520 ngồi bên cạnh cậu lắc lư hai chân, thoải mái và nhàn rỗi.
" Chủ nhân, Nhị điện hạ Tiêu Khải đến."
Đột nhiên nghe thấy Tiêu Khải tới, trong mắt Tiêu Chiến nổi lên một chút kinh ngạc.
Vương Nhất Bác không có ở đây, Tiêu Khải lựa chọn thời điểm xuất hiện lúc này hiển nhiên là vì cậu.
Tiêu Chiến không cảm thấy mình có bất cứ điều gì để thu hút sự chú ý của gã.
" Mời Nhị điện hạ tiến vào." Cậu buông áo len đan một nửa xuống, đứng dậy nghênh đón Tiêu Khải.
Hôm nay Tiêu Khải mặc tương đối trang trọng, là hoa phục hoàng thất cung đình, trên quần áo ủi chỉnh tề dùng tơ vàng thêu đồ đằng hoa thú, theo gã đến gần, dưới ánh mặt trời lấp lánh.
Nhìn về phía nhà kính đã xây dựng hoàn thành, trong mắt Tiêu Khải nổi lên kinh ngạc.
Đi tới trước mặt Tiêu Chiến, gã không khỏi cười nói: " Nhanh như vậy đã xây xong, thật đúng là xinh đẹp. "
" Chỉ là một căn nhà đơn giản không có kỹ thuật gì, hôm nay Nhị hoàng huynh tới đây là có việc?"
" Thật là để cho Tứ đệ đoán đúng, thật sự là có việc." Tiêu Khải nói với vẻ mặt khó xử chờ Tiêu Chiến tiếp lời.
Thế nhưng Tiêu Chiến chỉ trừng mắt đen trong suốt nhìn gã không nói một lời, chỉ chờ đợi gã nói trước.
Tiêu Khải bỗng nhiên cười: " Tứ đệ không nói lời nào như vậy, thật đúng là làm cho ta không dễ mở miệng. "
Tiêu Chiến làm ra vẻ mặt kinh ngạc: " Nhị hoàng huynh có chuyện gì, cứ việc nói thẳng là được được. "
" Vậy ta sẽ không khách khí." Tiêu Khải dường như rốt cục cũng đợi được đáp lại hài lòng, " Lần trước uống trà của đệ, sau khi trở về trong cung ta tất cả trà đều không thể uống, đệ nói nên làm cái gì bây giờ? "
Không nghĩ tới gã là bởi vì chuyện này tới, Tiêu Chiến nhất thời cười rộ lên: " Thì ra Nhị hoàng huynh đến là vì việc nhỏ này, trong nhà còn dư một ít, để ta đưa cho nhị hoàng huynh dùng. "
" Thật ngại quá, ngươi mua ở đâu, cho ta địa chỉ, ta cho người đi mua."
" Ta cũng là trong lúc vô tình mua ở quang võng, ôm ý nghĩ thử một lần, chờ uống xong rồi lại đi tìm, người ta đã tháo hàng, ta cũng hối hận lúc trước mua quá ít."
" Như vậy sao, thật sự là đáng tiếc, ngược lại càng không dễ để Tứ đệ phải bỏ thứ yêu thích rồi."
" Nhị hoàng huynh hiếm khi mở miệng một lần, đệ đệ thế nào cũng phải tỏ vẻ một phen."
" Chỉ chờ những lời này của ngươi, gói một nửa đi, ta cũng không thể không biết xấu hổ mà lấy toàn bộ."
" Vậy được, liền gói một nửa." Tiêu Chiến nói xong phân phó 0520 đi lấy, cậu thì mang theo Tiêu Khải đi đến phòng khách.
Sau khi ngồi xuống, Tiêu Chiến pha cho gã một ấm trà, suy nghĩ mấy ngày lại ngửi được mùi hương thanh nhuận này, Tiêu Khải tâm tình rất tốt nói: " Thật thơm. "
Tiêu Chiến cười đem trà đã rót xong đẩy đến trước mặt gã.
Tiếp nhận chén trà, Tiêu Khải đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi một hơi mới cẩn thận uống một ngụm.
Buông chén trà xuống, gã phấn khởi nói: " Nghe nói hôm qua Tứ đệ tự mình chuẩn bị bữa trưa cho Nguyên soái sao? "
Chuyện này vậy mà gã cũng biết? Tiêu Chiến nghe xong hai má nóng lên xấu hổ nói: " Nhị hoàng huynh là nhìn thấy tin tức trên mạng cố ý tới đây cọ cơm sao? "
" Ai nha, cái này đều bị ngươi phát hiện, ta thật đúng là có chút ngượng ngùng, nhưng lại nói tiếp thức ăn trong cung cũng chỉ như vậy, ta ăn cũng có chút ngán ngẩm, có thể ở chỗ Tứ đệ ăn một ít, ta cũng thập phần chờ mong."
" Nhị hoàng huynh cũng may hôm nay ngươi tới, bằng không chỉ sợ ăn không được rồi."
" Xem ra ta vẫn rất có khẩu phúc."
Trong lúc nói chuyện, 0520 cũng lấy trà đã gói ra, Tiêu Khải tiếp nhận cẩn thận cất kỹ, liền nghe Tiêu Chiến nói với 0520: " Đem bữa sáng đã cất kỹ lấy ra. "
0520 dùng màn hình hiển thị đảo qua Tiêu Khải ngồi đối diện Tiêu Chiến, xoay người cất chân ngắn đi vào phòng bếp.
Chủ nhân là muốn để Nhị điện hạ quét dọn thức ăn thừa sao?
Tiêu Khải vốn không ôm bất kỳ hy vọng nào đối với thức ăn của Tiêu Chiến chuẩn bị, chỉ là tò mò một chút, mà Tứ đệ đã nhắc, gã cũng thuận đường đáp ứng thôi.
Dù sao ở Đế quốc, bất luận là hoàng cung hay là thú nhân dân chúng gia đình nhỏ, chuyện nấu cơm đa số là do người máy đảm nhiệm.
Cho nên mỗi nhà nấu ra thức ăn hương vị gần như giống nhau như đúc, cũng không có cảm giác mới mẻ gì.
Dù sao đầu bếp Đế quốc cũng là tài nguyên rất trân quý, cho dù là nội viện hoàng cung, có thể hưởng thụ cũng chỉ có một mình Quốc Vương, bọn họ tối đa có thể được ban thưởng một lần mà thôi.
Trong nhà hàng riêng, món ăn được nấu đặc biệt bởi đầu bếp đắt hơn.
Hoàn toàn không phải người bình thường có thể ăn nổi.
Rất nhanh 0520 liền đem thức ăn buổi sáng Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đã ăn còn thừa lại lên.
Đầu tiên là dưa leo, trứng, trải trên mặt bánh tráng vàng, phết sốt sữa tươi, cuộn thành từng đoạn đặt trong đĩa sứ trắng, bởi vì đáy đĩa trải một lớp dưa leo màu xanh lá cây đẹp mắt, bên cạnh phối hợp với lá bạc hà, chỉ riêng về giá trị trang trí mà nói, liền thập phần hấp dẫn người khác.
Đó là chưa kể đến hương sữa nhàn nhạt và hương dưa leo tản ra trong không khí, để Alpha năm giác quan siêu mạnh theo bản năng làm ra động tác nuốt xuống.
Sau đó, 0520 lại bưng thêm một bát cháo tôm tươi ấm áp.
Cuối cùng là một ly nước cam vàng mát mẻ.
Ba thứ được đặt lại với nhau, màu sắc tươi sáng và đẹp mắt.
Cho dù vốn không có ý động đũa Tiêu Khải lúc này cũng thấy bản thân phi thường may mắn, chính mình không cự tuyệt.
" Tay nghề robot nhà Tứ đệ thật khiến người ta hâm mộ." Nói xong còn không quên liếc mắt nhìn 0520 một cái.
Thấy gã hiểu lầm, Tiêu Chiến cũng không có giải thích, chỉ nhẹ nhàng nói: " Chỉ là một ít đồ vật nhỏ, Nhị hoàng huynh thích là tốt rồi. "
Mà Tiêu Khải nào có nghe vào tai, bởi hiện tại gã đang khẩn cấp ăn.
Hương vị vào miệng cũng tốt như hình thức trang trí của bữa sáng này, chính là phân lượng có hơi ít.
Một phần bữa sáng ăn xong, uống một ngụm nước cam vàng mát lạnh, nước cam vàng chua chua ngọt ngọt, khiến vị giác nổ tung, uống kèm với đá mát mẻ, quả thực làm cho người ta sảng khoái.
Bỗng nhiên Tiêu Khải lại có chút hâm mộ Vương Nhất Bác mỗi ngày đều được hưởng thụ.
Loại cuộc sống như thế này, thử hỏi ai không muốn sống qua?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.