Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
****************
Sau khi cửa an ninh đóng lại, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác mím môi dưới, do dự muốn mở miệng như thế nào, liền nghe đối phương nói.
" Cám ơn. "
" Cái gì? "
" Sáng nay trên quang võng cùng chuyện vừa rồi em đều rất bảo vệ tôi."
Mặt Tiêu Chiến lập tức đỏ bừng, không nghĩ tới đối phương ngay cả chuyện sáng nay cậu gửi tin nhắn cũng biết.
" Tối hôm qua anh đã biết chưa?"
" Cuộc phỏng vấn đó tôi đã xem qua."
" Cho nên sáng sớm anh đã đoán biết sẽ phát sinh loại chuyện này?"
"Tôi cũng không phải cái gì cũng biết. "
Trong lòng Tiêu Chiến buông lỏng, cảm thấy Vương Nhất Bác hiện tại hẳn là rất buồn, dù sao nhằm vào hắn cũng không phải người khác, mà là người cùng một nhà.
Thấy ánh mắt tiểu omega nhìn mình tràn ngập thương tiếc, Vương Nhất Bác yết hầu lăn xuống: " Tôi không..." sao.
Một chữ cuối cùng không có phát ra, hương đào ngọt ngào xông vào mũi, làm cho trái tim hắn run rẩy.
Tiêu Chiến chủ động ôm lấy vị Alpha trước mặt, vỗ vỗ bả vai hắn: " Bọn người nhà họ Vương không quan tâm đến anh là bởi vì bọn họ không xứng, không phải vấn đề của anh, anh rất tốt, là Alpha tốt nhất mà tôi từng gặp qua. Anh nhất định đừng vì bọn họ thương tâm khổ sở, sau này để tôi đi cùng anh, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt, anh tin tôi, được không? "
" Được, tôi tin em." Vương Nhất Bác khắc chế buông tay xuống hai bên, đè nén xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-ga-the-cua-dai-su-tu-nguyen-soai/1027215/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.