Chương trước
Chương sau
Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
****************
Sau khi cửa an ninh đóng lại, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác mím môi dưới, do dự muốn mở miệng như thế nào, liền nghe đối phương nói.
" Cám ơn. "
" Cái gì? "
" Sáng nay trên quang võng cùng chuyện vừa rồi em đều rất bảo vệ tôi."
Mặt Tiêu Chiến lập tức đỏ bừng, không nghĩ tới đối phương ngay cả chuyện sáng nay cậu gửi tin nhắn cũng biết.
" Tối hôm qua anh đã biết chưa?"
" Cuộc phỏng vấn đó tôi đã xem qua."
" Cho nên sáng sớm anh đã đoán biết sẽ phát sinh loại chuyện này?"
"Tôi cũng không phải cái gì cũng biết. "
Trong lòng Tiêu Chiến buông lỏng, cảm thấy Vương Nhất Bác hiện tại hẳn là rất buồn, dù sao nhằm vào hắn cũng không phải người khác, mà là người cùng một nhà.
Thấy ánh mắt tiểu omega nhìn mình tràn ngập thương tiếc, Vương Nhất Bác yết hầu lăn xuống: " Tôi không..." sao.
Một chữ cuối cùng không có phát ra, hương đào ngọt ngào xông vào mũi, làm cho trái tim hắn run rẩy.
Tiêu Chiến chủ động ôm lấy vị Alpha trước mặt, vỗ vỗ bả vai hắn: " Bọn người nhà họ Vương không quan tâm đến anh là bởi vì bọn họ không xứng, không phải vấn đề của anh, anh rất tốt, là Alpha tốt nhất mà tôi từng gặp qua. Anh nhất định đừng vì bọn họ thương tâm khổ sở, sau này để tôi đi cùng anh, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt, anh tin tôi, được không? "
" Được, tôi tin em." Vương Nhất Bác khắc chế buông tay xuống hai bên, đè nén xúc động muốn ôm lấy cậu vào lòng.
Nghe thấy Vương Nhất Bác trả lời, tâm tình treo lơ lửng của Tiêu Chiến rốt cục cũng buông xuống, hậu tri hậu giác ý thức được mình đang ôm đối phương, trong nháy mắt cả người liền có chút không tốt lắm.
Đột nhiên buông tay lại rất kỳ quái, nhưng lại không có khả năng ôm mãi được.
Ra vẻ tự nhiên chậm rãi buông tay ra, con ngươi đen bất giác đụng phải đôi mắt màu hổ phách trong suốt, đối phương ôn nhu nhìn cậu chăm chú, làm cho Tiêu Chiến cảm thấy tim mình đều nóng lên.
" Khụ... vừa rồi, chính là muốn an ủi anh một chút. "
" Ừm, tôi biết."
" Tiêu Khải bên kia lại là chuyện gì xảy ra, hắn thật sự là người đứng sau chuyện này sao? "
Không nghĩ tới đề tài lại nhảy đến nơi này, Vương Nhất Bác cảm thấy bộ dáng tiểu omega nhanh chóng chuyển đề tài cũng rất đáng yêu.
" Không phải."
"Tại sao? "
Theo cậu thấy, Tiêu Khải cũng hoàn toàn không phải không có lý do làm như vậy, dù sao Tiêu Chinh lúc này không ở tinh cầu thủ đô, Quốc Vương đối với Vương Nhất Bác thái độ không rõ ràng. Gã lợi dụng chuyện này thay phụ hoàng thăm dò một phen cũng không phải là không thể.
" Bởi vì hiện tại giai đoạn này, Tiêu Khải sẽ rất cẩn thận làm bất cứ chuyện gì."
Nghe Vương Nhất Bác nói như vậy, Tiêu Chiến liền cảm thấy hắn nói cũng rất có đạo lý.
Đang chuẩn bị mở miệng hỏi hắn vì sao lại nghĩ như vậy, liền nghe hệ thống an ninh lại truyền đến tin tức: " Nhị điện hạ Tiêu Khải đến. "
Hôm nay phủ Nguyên soái bọn họ thật đúng là náo nhiệt.
" Hắn tới thanh minh? "
" Càng có thể là muốn xem ta có thật sự bị thương nghiêm trọng thật hay không."
Nhất thời Tiêu Chiến hiểu được, đây lại là một phen thăm dò.
Đuổi Vương Nhất Bác trở về phòng khách ngồi nghỉ một chút không cho ra ngoài, Tiêu Chiến tự mình nghênh đón Tiêu Khải.
So sánh với Tiêu Chinh mà nói, Tiêu Khải càng hiểu được cái gì là khiêm tốn, diện mạo nho nhã, gã ăn mặc cũng rất đơn giản, bên người không có tùy thị, làm cho người ta cảm giác cũng tương đối dễ tiếp cận.
Tiêu Chiến đứng ở trên bục gỗ nhìn gã đi tới: " Nhị hoàng huynh, sao lại có thời gian đến thăm? "
" Vừa vặn đi ngang qua, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm qua, muốn tự mình cùng Nguyên soái giải thích tương đối tốt hơn." Tiêu Khải trực tiếp nói thẳng, bộ dáng thản nhiên rất dễ làm cho người ta sinh hảo cảm, gã dứt lời, ánh mắt hướng về phía nhà kính đang xây dựng ở xa xa, " Đây là muốn xây cái gì, sao chỉ có hai người máy làm? "
" Chuẩn bị xây một căn nhà nhỏ bằng kính, cũng không vội nên để cho robot bận rộn là được rồi." Tiêu Chiến nói xong hướng gã làm tư thế mời, " Nhất Bác anh ấy đàn nghỉ ngơi ở bên trong. "
" Nguyên soái thân thể có khỏe không?"
" Tạ Nhị hoàng huynh nhớ nhung, vẫn luôn tốt."
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Chiến đưa người đến phòng khách.
Cửa ra, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn: " Nhị điện hạ, mời vào. "
" Nguyên soái khí sắc không tệ, chuyện trên mạng quả nhiên không đáng tin." Tiêu Khải trong giọng nói mang theo rõ ràng không phẫn nộ, cất bước đi vào, sau đó tự nhiên ngồi xuống đối diện Vương Nhất Bác, " Vừa vặn đi ngang qua, tới đây cùng Nguyên soái giải thích rõ ràng, trên mạng nói ta là người đứng sau màn, Nguyên soái cũng không có tin chứ? "
" Còn chưa kịp xem tin tức thì Nhị điện hạ đã tới cửa." Vương Nhất Bác thản nhiên nói.
Hắn nói xong liền nghe Tiêu Khải cười rộ lên, " Xem ra ta đến đây còn rất đúng lúc, ta rất kính trọng Nguyên soái, loại chuyện này tự nhiên làm không được, bất quá hiện giờ bên ngoài có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm ta, nói vậy Nguyên soái cũng nghe nói chuyện An gia, hiện giờ ta chính là bởi vì chuyện này phiền lòng, phụ hoàng lần đầu tiên tín nhiệm ta như thế, ta thật đúng là sợ đem sự tình làm hỏng, đã lâu không ngủ ngon. "
" Nhị hoàng huynh phải chú ý thân thể nhiều hơn mới tốt." Tiêu Chiến đúng lúc rót cho gã một chén trà.
Tiêu Khải làm như không chú ý trên bàn có nhiều thêm một chén trà, cười tiếp nhận trà Tiêu Chiến đưa tới, " Tứ đệ nguyên lai còn có thể pha trà, sớm biết ngươi có tay nghề này, lúc trước ta nên thường xuyên đi cung Tứ đệ ngồi một chút. "
" Rảnh rỗi làm mà thôi, không dám để Nhị hoàng huynh khen ngợi."
" Làm sao có thể, hương trà này thanh đạm, nhẹ nhàng, ngửi thấy liền làm cho người ta thoải mái, mới vừa rồi vào phòng ta liền chú ý tới, còn nghĩ nếu ngươi không mời ta uống trà, ta sẽ mở miệng đòi ngươi."
Tiêu Khải nói xong, một ngụm lại một ngụm uống trà trong chén, chỉ cảm thấy hương trà thanh đạm lưu chuyển mang theo từng tia thanh nhuận, làm dịu đi ngũ giác nôn nóng của hắn, rất là thoải mái.
Chén trà buông xuống, Tiêu Khải nhịn không được thở dài một tiếng: " Nhìn thấy Tứ đệ hiện giờ cùng Nguyên soái hạnh phúc như thế, Nhị ca quả thực vui mừng lại khao khát. "
" Nhị hoàng huynh ngươi muốn lập gia đình còn không phải chỉ cần một câu nói sao." Tiêu Chiến cười vì gã mà rót thêm một chén đầy.
Chỉ thấy Tiêu Khải lắc đầu, " Hiện giờ ta còn chưa làm ra chút thành tích gì, làm sao dám chậm trễ người ta, không nói chuyện của ta, hiện giờ nhìn thấy Nguyên soái an khang, nói vậy phụ hoàng cũng sẽ rất vui vẻ. "
" Vừa vặn muốn phiền Nhị điện hạ giúp ta hướng Bệ hạ nói một câu, ba ngày sau ta sẽ đi quân khu phục mệnh."
" Nguyên soái không cần tu dưỡng thêm mấy ngày sao?"
" Đã không còn gì đáng ngại, không dám lười biếng trách nhiệm đã được giao phó."
" Nguyên soái thật sự là làm cho người ta kính nể, nhưng vẫn phải bảo trọng thân thể là tốt rồi."
" Tạ Nhị điện hạ quan tâm."
" Thời gian không sớm, ta cũng không quấy rầy Nguyên soái nghỉ ngơi, ta trở về còn phải tiếp tục xử lý chuyện An gia."
" Nhị điện hạ đi chậm."
" Nhị hoàng huynh ta tiễn ngươi."
" Tứ đệ dừng bước, chiếu cố tốt Nguyên soái, nhìn thấy ngươi hiện giờ hạnh phúc như vậy, Nhị ca cũng rất vui mừng, rất tốt."
Tiêu Khải nói xong nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Tiêu Chiến, mới xoay người rời đi.
Nhìn theo đối phương biến mất ngoài cửa chính, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm đồng thời nhịn không được trợn trắng mắt: " Ta ở hoàng cung sinh hoạt hơn mười năm, đây là lần đầu tiên cùng hắn nói chuyện, giả dối trò chuyện thân tình, thật sự có chút mệt mỏi, luôn cảm thấy mục đích lần này hắn tới đây, là vì mượn sức ngươi! "
Vương Nhất Bác biết tiểu omega của hắn rất thông minh.
Họ cũng rất ăn ý.
" Em có thể tự tin một chút, cảm giác của em không sai."
Suy đoán của mình được khẳng định, Tiêu Chiến nhất thời cười rộ lên, vui vẻ đồng thời nhịn không được nói: " Nhưng vì sao? "
" Bởi vì ta là Nguyên soái Đế quốc, được ta trợ lực, khoảng cách của hắn sẽ dễ dàng hơn một chút."
" Nhìn hắn thông minh hơn Tiêu Chinh nhiều." Nhưng cũng bởi vì như vậy, làm cho Tiêu Chiến thấy tâm cơ gã sâu hơn: " Vậy anh sẽ ủng hộ hắn sao? "
Vương Nhất Bác không trả lời câu hỏi này của cậu, mà hỏi ngược lại một câu: " Em có tin tôi không? "
Tiêu Chiến trong lòng hơi ngẩn ra.
" Tôi đương nhiên tin tưởng anh." Những lời này vừa dứt, Tiêu Chiến tiến lại gần nhỏ giọng nói, " Có phải không thể nói tỉ mỉ cho tôi biết hay không? "
Khi nói như vậy, cũng không quên cho hắn một cái ánh mắt " Tôi hiểu".
Vương Nhất Bác cười rộ lên, gật gật đầu: " Tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì gây tổn thương em. "
" Tôi biết, anh không muốn nói cho tôi biết, khẳng định là bởi vì đối với tôi không có chỗ tốt, tôi sẽ không truy hỏi, chỉ là anh phải chú ý thân thể cùng an toàn. "
Đừng làm cho mình chật vật như vậy nữa...
" Tôi sẽ thận trọng."
" Vậy tôi về phòng trước, anh cũng nghỉ ngơi đi, trong vòng một ngày ứng phó hai con hồ ly, cũng rất mệt mỏi."
Lẩm bẩm một câu, Tiêu Chiến đi về phía phòng ngủ của mình.
Vương Nhất Bác nhìn theo, trong mắt tất cả là ánh sáng dịu dàng.
Từ bên trong phủ Nguyên soái đi ra, tươi cười trên mặt Tiêu Khải trong nháy mắt phai nhạt.
Tùy thị trưởng chờ ở bên ngoài đã mở cửa xe bay cho gã, chờ gã lên xe mới mở miệng nói: " Tra một chút, hôm nay ai đã từng tới phủ Nguyên soái. "
"Là Vương Nhất Chung."
Sau khi tùy thị trưởng mở miệng, Tiêu Khải hừ lạnh một tiếng: " Đều là đến thăm dò Vương Nhất Bác có phải thật sự có bị thương như lời đồn hay không. "
Nghe thấy những lời này, tùy thị trưởng thức thời không nói tiếp,
Im lặng một chút, Tiêu Khải ấp mở đề tài nói: " An gia bên kia thế nào? "
" An Liệt Ninh được sắp xếp để gặp Beta Mục gia ngày hôm nay."
" Mục gia thật đúng là biết xem giờ, Mục Tu Beta này, chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ tới mình có thể cưới một Omega đi, đi xem một chút."
Tùy thị trưởng nghe vậy trực tiếp lái xe đến nơi xem mắt hai nhà An - Mục đã định sẵn.
Hết chap 55.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.