Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**********************
Thấy đối phương cứ nhìn mãi chân mình, Tiêu Chiến ngượng ngùng ngoắc ngoắc đầu ngón chân mập mạp, ra vẻ tự nhiên nói một tiếng: "Cám ơn."
"Không có gì." Vương Nhất Bác đáp một tiếng, nghiêng người nhìn hoàng hôn rút một nửa ở chân trời, ánh nắng chiều màu đỏ cam ấm áp, thấm vào tim người.
Bên này 0520 đã thu thập những cánh hoa và chồi non nằm rải rác trên mặt đất, Tiêu Chiến nhìn thấy, nghĩ rằng nhiệt độ buổi tối cũng ổn bèn để cho 0520 mang chồi non để lên thềm gỗ, trải ra phơi một đêm cho ráo bớt nước.
Sáng sớm hôm sau khi thức dậy, thân thể Tiêu Chiến đã hoàn toàn khôi phục.
Buổi sáng khi ra ngoài nhìn thấy chồi non mao tiêm tối hôm qua phơi đã khô một nửa, lát nữa ăn bữa sáng xong là có thể bắt đầu rồi.
Sao trà cần tốn một phen công phu, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến ở trong sân dựng một cái bếp bèn chủ động giúp đỡ.
Tiêu Chiến hướng hắn cười nói: "Anh nghỉ ngơi đi, tôi tự mình có thể làm được."
"Không có việc gì." Ngoài miệng Vương Nhất Bác nói không có việc gì, động tác cũng không ngừng, giúp Tiêu Chiến nhóm lửa lên, cũng không hỏi cậu muốn làm cái gì.
Chờ Tiêu Chiến từ phòng bếp lấy nồi ra đặt lên trên, hắn mới nhịn không được thắc mắc hỏi một câu: "Muốn nấu cái gì vậy?"
"Không phải nấu, là sao trà (rang xào lá trà cho khô lại),những chồi mao tiêm này sao một chút pha trà rất ngon."
Nghe Tiêu Chiến giải thích, Vương Nhất Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-ga-the-cua-dai-su-tu-nguyen-soai/1027187/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.