Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
*********************
Thật ra Tiêu Chiến không biết làm sao Vương Nhất Bác lại có thể nhìn ra cậu đang mất hứng, kỳ thật trong lòng cậu chỉ có chút buồn bực, bởi vì không thể đi Hắc thành, chuyện linh thực cao cấp chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Mà như vậy, bệnh của hắn không biết còn kéo dài bao lâu nữa.
Chỉ là loại chuyện này, Tiêu Chiến không muốn để Vương Nhất Bác biết. Nên cậu chỉ có thể lắc đầu cười trừ: "Không có, sao anh lại hỏi như vậy?"
Nghe đối phương phủ nhận, Vương Nhất Bác hơi rũ mắt xuống, che đi cảm xúc chân thật trong mắt: "Vừa rồi nghe thấy cậu thở dài."
"Ah, thính giác của anh sao lại tốt như vậy." Đối với câu trả lời này, Tiêu Chiến có chút ngoài ý muốn. "Vừa rồi có một giao dịch bị tôi từ chối, tuy rằng rất mê người nhưng tôi cảm thấy làm như vậy không tốt lắm, cầm tiền cũng không an tâm. Mặt khác, bởi vì tôi từ chối, đối phương có thể sẽ có thêm một chút khó khăn, bất quá tôi đã tận lực làm những gì tôi có thể làm rồi ^ – ^."
Tuy rằng Tiêu Chiến không nói cụ thể là chuyện gì, nhưng Vương Nhất Bác cảm giác được thiện lương cùng điểm mấu chốt trong lời nói của tiểu omega.
"Không hối hận sao?"
Trong thú sinh của hắn, những người hắn đã tiếp xúc không ai không phải là tham lam thành tính, vì mục đích có thể không từ thủ đoạn. Đáy lòng lạnh lùng cứng rắn của Vương Nhất Bác như nứt ra một khe hở, có thứ gì mềm mại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-ga-the-cua-dai-su-tu-nguyen-soai/1027175/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.