Chương trước
Chương sau
Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**********************
Lúc Tiêu Chiến từ trong phòng chạy ra, trong không khí bay ra luồng khí mát mẻ, mang theo hương vị tuyết mùa đông, thân thể cậu lại có chút nóng lên.
Đè xuống rung động không hiểu sao lại xuất hiện ở đáy lòng, Tiêu Chiến chạy tới cách vách, cảm thấy mùi vị mát mẻ kia càng nồng đậm hơn một chút.
Mở cửa ra, cơn gió lạnh ập vào mặt, cậu và vị Alpha nằm sấp trên mặt đất hai tay đã hóa thành đôi móng vuốt sư tử bốn mắt nhìn nhau.
Bỗng dưng Tiêu Chiến nghe thấy tiếng tim đập khẩn trương của mình, thình thịch, thình thịch!
Lúc này trong góc phòng, sàn gỗ nứt ra, đồ đạc trên bàn rải rác khắp nơi, 0520 núp ở một bên, màn hình hiển thị lóe lên một đống loạn mã.
Vương Nhất Bác nhìn về phía cậu hai mắt lộ ra hung ác, gân xanh trên trán nhô lên, cố gắng áp chế tinh thần lực đang cuồng bạo trong cơ thể hắn, thân thể biến đổi qua lại giữa hình người và hình thú liên tục.
Nói thật, Tiêu Chiến bị tình cảnh trước mắt làm hơi hoảng sợ.
Dường như nhìn ra sự sợ hãi của cậu, người đối diện ngã trên mặt đất, đột nhiên giãy giụa muốn đứng lên, thanh âm khàn khàn hướng cậu gầm nhẹ: "Ra ngoài!"
Tiêu Chiến nhìn động tác của hắn, thân thể vốn đã nguyên vẹn, lại xuất hiện vết thương. Đôi chân vốn đã bị gãy xương của hắn không thể nào chịu đựng được động tác như vậy nữa.
Trong lòng cậu cảm thấy có chút căng thẳng, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, trực giác cho biết Vương Nhất Bác sẽ không làm tổn thương cậu.
"Tôi biết anh hiện tại rất thống khổ, nhưng đừng làm như vậy, chân anh sẽ chịu không nổi." Tiêu Chiến hoàn toàn không để ý đến câu cảnh cáo hung ác kia của hắn, nhanh chóng chạy vào phòng, nhìn hương liệu đã cháy hầu như không còn gì, vội vàng lấy ra ba cái châm lên.
Hương liệu cấp thấp đối với Alpha gen cao cấp tác dụng không lớn, nhưng trước mắt trong tay cậu chỉ có những thứ này, một cái không được thì cậu lấy nhiều hơn vài cái.
Hương liệu thắp lên, Tiêu Chiến liền quay đầu nhìn Vương Nhất Bác đang tự đập đầu vào tường ý muốn ngăn chặn tinh thần lực cuồng bạo, lúc này nửa người dưới của hắn đã hoàn toàn hóa thú.
Cậu thật sự không biết hóa thú này cụ thể có ý nghĩa gì, lúc này cảm thấy bản thân có chút luống cuống.
Ngoại trừ vì đối phương đốt thêm vài nén hương liệu ra, hình như cậu cũng không giúp được gì cho hắn.
"Đi ra ngoài!"
"Nhưng mà anh..." thoạt nhìn rất không ổn.
Vương Nhất Bác nhìn tiểu Omega đứng ở nơi đó, trong mắt hồ ly đen trắng rõ ràng của đối phương mang theo lo lắng cho hắn. Hốc mắt cậu đỏ lên, đôi môi mỏng ấm ức mím thành đường thẳng, thoạt nhìn đáng thương lại bất lực, nhỏ yếu, như đang muốn được người ta ôm vào trong ngực che chở... Vương Nhất Bác quay đầu sang hướng khác nhắm mắt lại, tựa như vậy có thể che đi sự khác thường từ đáy lòng, đem cảm giác căng thẳng kia đè xuống: "Đi ra ngoài, nguy hiểm...."
Hắn rất rõ ràng tình huống hiện tại của mình, tinh thần trì đã ở bên bờ sụp đổ, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể không khống chế được chính mình mà hoàn toàn hóa thú. Khi đó, hắn sẽ hoàn toàn trở thành dã thú không có tính người, tiểu Omega trước mắt, căn bản...
Hương hoa lan tỏa ra trong không khí bắt đầu dày đặc lên, Vương Nhất Bác lại một lần nữa ngửi được mùi mật đào ngọt ngào kia, mùi mật đào ngọt ngào này, giống như một sợi lông vũ, nhẹ nhàng vuốt ve tinh thần trì khô nứt của hắn, làm cho tinh thần lực cuồng bạo bên trong được trấn an.
Tiêu Chiến bị bộ dáng kiềm chế của hắn kích thích đến vành mắt đỏ lên, bị rống hai lần nhưng cậu vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn qua giống như mất đi năng lực phản ứng, trên thực tế là cậu không dám đi ra ngoài, cậu sợ sau khi cậu đi ra ngoài thì Vương Nhất Bác sẽ càng tổn thương bản thân hơn.
Vết thương trên trán hắn vừa mới dùng máy trị liệu chữa khỏi lại bởi vì đụng tường mà nứt ra, máu từ miệng trên trán chảy xuống nhưng hắn lại giống như không có cảm giác đau đớn, hoàn toàn không quan tâm.
Cậu không tưởng tượng nổi Vương Nhất Bác rốt cuộc đang chịu thống khổ như thế nào.
Ngay khi Tiêu Chiến đang ngơ ngác không biết đến tột cùng mình còn có thể làm gì đó cho đối phương, nửa người dưới của Vương Nhất Bác vốn đã nửa hóa thú bỗng nhiên biến thành hình người một lần nữa.
Ánh mắt Tiêu Chiến liền sáng lên: "Anh..." có phải không có việc gì không?
Lời nói chưa kịp vuột ra hết khỏi miệng, bởi Tiêu Chiến thấy được Vương Nhất Bác vừa mới hung dữ trừng cậu đột nhiên giống như mất đi tất cả sức lực, rầm một tiếng ngã trên mặt đất.
Theo bản năng Tiêu Chiến hai ba bước nhào tới, đem đầu vừa va đập với sàn gỗ cứng rắn của Vương Nhất Bác ôm lấy, phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt lần nữa ngất đi.
Ý thức được "bệnh" của Vương Nhất Bác có thể đã phát tác xong, tâm tình Tiêu Chiến cũng dần thả lỏng, cậu trực tiếp ngồi sàn gỗ, vừa rồi thật sự dọa chết cậu, còn tưởng rằng đối phương lần này sẽ không qua khỏi.
Thả lỏng xong Tiêu Chiến mới phát hiện 0520 đã tắt máy, trong lòng căng thẳng, nghĩ tới nhìn tình huống 0520 một chút, lại không tiện ném Vương Nhất Bác nằm trên sàn nhà. Cuối cùng chỉ có thể khom lưng ôm lấy thắt lưng Vương Nhất Bác kéo người lên giường, nhìn quần áo vừa mới thay cho hắn lại bị làm cho bẩn thỉu, trên người còn mang theo vết thương. Cậu khẽ thở dài, chỉ có thể tự mình động thủ, một lần nữa cởi cúc áo của đối phương ra nhưng đến lúc cởi quần thì, động tác bỗng nhiên cứng đờ, sau đó hai má đỏ lên, đem quần đã cởi một nửa kéo lên lại, yên lặng đem máy trị liệu đẩy tới chiếu xuống người hắn.
Chờ làm xong hết trên trán Tiêu Chiến đã đổ một tầng mồ hôi, cũng không thèm để ý, cậu vội vàng đi qua xem tình huống 0520.
Sạc điện cho 0520, nhìn nó bật lại mới yên tâm, cậu sợ 0520 cứ như vậy mà ngủ rồi không dậy, ngày mai đồ đạc vừa đến, nhất định sẽ giúp nó sửa chữa đầu tiên.
Vì vậy, 0520 phải cố lên đó!
Xong hết thảy mọi việc, Tiêu Chiến cũng không dám rời đi, sợ Vương Nhất Bác và 0520 lại xảy ra chuyện gì lúc cậu không có ở đây. Thế nên đành trở về phòng ôm một cái chăn đến, lại nhìn vết trầy xước trên sàn nhà, trong lòng không khỏi dâng lên một chút căng thẳng. Cậu khẽ liếc mắt về phía Vương Nhất Bác đang nằm yên lặng dưới ánh sáng dịu nhẹ của máy trị liệu, trông dáng vẻ hiền lành vô hại, cậu thật sự có chút bội phục hắn.
Dưới tình huống đó, còn có thể kiềm chế không làm ra chuyện thương tổn đến người bên cạnh, mặc dù hung dữ, nhưng cậu biết đó là vì tốt cho mình mà thôi.
Hành động hung hãn của đối phương lại khiến cậu cảm thấy được sự dịu dàng, đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Chiến nhếch khóe môi nằm xuống bên cạnh giường, nhìn sư tử lớn tiên sinh đang hôn mê cau mày, vươn ngón tay trắng nõn ra, lại một lần nữa vuốt ve lông mày của hắn: "Ngoan nha, không đau nữa."
Lúc này trong đầu Vương Nhất Bác là một mảnh mờ mịt, duy chỉ có mùi mật đào ngọt ngào vẫn quấn lấy, làm dịu tinh thần trì khô cạn của hắn, tinh thần lực tàn sát bừa bãi dưới sự trấn an của nó lại trở nên ngoan ngoãn.
Thần thức sư tử lớn biến mất lại xuất hiện trong phòng lần nữa, lúc này đây nó ngồi xổm bên cạnh Tiêu Chiến, con ngươi màu hổ phách lẳng lặng nhìn chăm chú vào cậu, giống như nước biển mênh mông, trong sâu thẳm mang theo một chút dịu dàng.
Sáng sớm ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào làm Tiêu Chiến tỉnh giấc, cậu mở mắt ra nhìn về phía Vương Nhất Bác còn đang mê man. Dưới tác dụng của máy trị liệu, vết thương đã khỏi hẳn, sắc mặt nhìn cũng không còn tái nhợt nữa.
Dụi dụi mắt, Tiêu Chiến hoạt động cái cổ đau nhức: "Chào buổi sáng, Mr.Lion!"
Xong ánh mắt cậu nhìn về phía hương liệu đã cháy hết ở bên kia, đi lấy cái khác tiếp tục thắp lên. Sư tử lớn đang nằm sấp bên cạnh đã ngồi xổm dậy, ánh mắt theo động tác của cậu mà trở nên dịu dàng. Cái đuôi phía sau nhẹ nhàng giơ lên lắc lắc.
Thắp hương liệu xong Tiêu Chiến lại quay đầu nhìn 0520: "Chào buổi sáng, 0520, hôm nay cảm giác thế nào?"
"0520 vẫn luôn khỏe mạnh, hôm nay cũng là một ngày nỗ lực vì chủ nhân, cố lên!" Cùng với âm thanh loli đáng yêu còn có màn hình nhấp nháy ^ – ^, "Chủ nhân, cần 0520 giúp gì không ạ?"
"0520, vừa rồi hệ thống an ninh nói cho tôi biết chuyển phát nhanh của tôi đến rồi, cậu giúp tôi ký nhận được không?"
"Được, thưa chủ nhân."
Tiêu Chiến sờ đầu của nó, cùng nó ra khỏi phòng ngủ của Vương Nhất Bác trở về phòng rửa mặt trước, sau đó chuẩn bị bữa sáng. Căn cứ vào tình huống thân thể trước mắt của sư tử lớn tiên sinh, hiển nhiên vẫn là cháo dinh dưỡng thuận tiện nhất, ngày hôm qua cậu vừa vặn lại đặt một ít nguyên liệu nấu ăn.
Chờ cậu rửa mặt đi ra, 0520 đã đem chuyển phát nhanh ký nhận đẩy đến cửa.
Tổng cộng có hai thùng lớn, một trong số đó là nguyên liệu nấu ăn, thùng còn lại là dầu động cơ cho 0520 và các bộ phận thay thế,
"0520, mở cái này ra xem."
0520 nhấp nháy màn hình hiển thị của riêng mình: "Vâng, chủ nhân."
Khi thùng hàng vừa được mở liền lộ ra đồ vật bên trong thì Tiêu Chiến cười nói: "0520 đây là loại dầu động cơ mà cậu thích, hương vị mật đào, còn đây là dung dịch phục hồi có thể làm cho thân máy của cậu một lần nữa biến thành màu bạc chói mắt lấp la lấp lánh nha, đây là những bộ phận có thể thay thế cho cậu, như vậy 0520 có thể trở nên trẻ lại rồi."
"Chủ nhân muốn 0520 trẻ hơn sao?" 0520 cho tới bây giờ đều biết nó đã rất già, hoàn toàn đến thời gian trở thành phế liệu, nó kỳ thật vẫn luôn chờ đợi ngày chủ nhân vứt bỏ mình, dù sao trong chương trình cũ kỹ của nó chính là viết như vậy, nhưng hiện tại chủ nhân nói sẽ biến nó trẻ lại.
Thấy màn hình hiển thị 0520 lại một lần nữa xuất hiện một đống loạn mã, Tiêu Chiến sờ sờ đầu của nó: "Xin lỗi, để cho cậu chờ lâu như vậy."
Lần này trong màn hình 0520 xuất hiện nhiều hơn: "Chủ nhân, không cần phải xin lỗi, 0520 rất hạnh phúc, cảm ơn chủ nhân ^ – ^"
"Tôi cũng rất vui vì có 0520, bây giờ có thể mời 0520 giúp tôi xử lý nguyên liệu nấu ăn được không, tôm tươi có chút phiền phức."
"Chủ nhân, xin giao cho 0520, 0520 cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, không để cho chủ nhân bận tâm."
"Tôi tin 0520 chắc chắn có thể hoàn thành rất tốt, cố lên!"
"Cố lên, chủ nhân."
Có 0520 giúp đỡ xử lý tôm, Tiêu Chiến chỉ cần vo gạo, sau đó cho vào nồi sứ hoa văn màu xanh, để lửa nhỏ từ từ hầm, sau đó rửa sạch bắp cải thái khúc, lại đun sôi với nước rồi đặt sang một bên, lúc này 0520 đem thịt tôm đưa tới: "Chủ nhân, 0520 hoàn thành nhiệm vụ rồi!"
"Vất vả rồi, 0520 có thể tạm thời nghỉ ngơi."
"Vâng, thưa chủ nhân."
Tiêu Chiến rửa sạch thịt tôm bằng nước lạnh một lần, sau đó dùng dao băm nhuyễn cho vào nồi. Sau khi thịt tôm chuyển sang màu đỏ, cho bắp cải đã nấu vào, món cháo tôm tươi đơn giản lại bổ dưỡng đã ra lò.
Ngửi thấy mùi thơm bay bay trên không trung, Tiêu Chiến nhịn không được mà khẽ nuốt nước miếng. Cậu múc ra hai chén, một chén đặt ở bên cạnh để nguội, một chén chính mình bưng lên thổi thổi: " Ây, thật thơm nha!"
Vị ngon của tôm hòa vào cháo trắng, hương vị tươi ngon mang theo vị ngọt, so với cháo gà ngày hôm qua còn ngon hơn.
Lúc ăn cháo, Tiêu Chiến thuận tiện mở quang võng ra, muốn xem hôm nay có tin tức gì hay không. Vừa mở ra, liền thấy phía trên khu trò chuyện tràn ngập tin tức nổ dấu chấm thang màu đỏ tươi.
#1 Nguyên soái trở về.
#2 Hoàng gia cung cấp các dược vật cho Nguyên soái bị thương.
#3 Đội quân ba ngàn, chỉ trở về một mình Nguyên soái.
#4 Nguyên soái thương thế như thế nào?
#5...
Bên dưới dân cư mạng lại tiếp tục để lại ý kiến cá nhân.
[ Một trận đánh Tinh Hải, đối đầu với dị chủng ngoài hành tinh, Nguyên soái cũng đã cố hết sức, ngài ấy có thể sống sót trở về, tôi cảm thấy còn có cơ hội! ]
[ Đại nguyên soái một mình trở về tức là ba ngàn quân nhân đi tất cả đều bị diệt. Mẹ nó, không phải đang trêu chọc tôi chứ??? ]
[ Tuy rằng như vậy, tôi cũng muốn hỏi một chút trong trận chiến Tinh Hải, Nguyên soái mất tích lâu như vậy, rốt cuộc là làm sao trở về được? ]
[ Hoàng thất không cần chịu trách nhiệm vậy mà còn cung cấp tài nguyên cho Nguyên soái, hoàng thất đối với Nguyên soái quả nhiên có khác! ]
[ Tuy rằng tổn thất trầm trọng nhưng nếu không phải nhờ có Nguyên soái, dị chủng hiện tại đã đánh tới cửa nhà, lầu trên âm dương quái khí có giỏi thì mày lên đi! ]
[ Chỉ có tôi muốn biết Đại nguyên soái bị thương nghiêm trọng hay không, rốt cuộc bị thương thế nào? ]
Cuối cùng Tiêu Chiến cũng đã biết hoàng thất không phải cái gì cũng không làm, tuy rằng bình luận có tốt có xấu nhưng cậu vẫn cảm thấy những chuyện này không nên cho Vương Nhất Bác biết thì tốt hơn, hiện tại tập trung dưỡng thương mới là quan trọng nhất.
Quay đầu nhìn về phía 0520, làm một động tác nhắc nhở người máy nhỏ: "Những điều trên đây, chúng ta sẽ không nói với anh ấy nhé."
"Được, thưa chủ nhân." Đối với những cụm từ này có nghĩa là gì, tại sao lại như vậy, 0520 thấy nó cũng không quan trọng ^ – ^.
Hết chap 06.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.