- Tân nương duy nhất ấy ạ?
Thanh Hòa đang phụng phịu bực bội thì sau khi nghe được câu trả lời của Phất Thần, khóe môi ấy lại cong lên.
Cô nghiêm mặt nói:
- Em không ghen đâu nhé, cũng không hề có ý cấm người khác tiếp xúc với ngài.
- Ừ.
Cô bình tĩnh nêu ý kiến:
- Bởi vì từ trước đến nay, những người ở bên cạnh ngài luôn là người tài giỏi. Kiểu người muốn ăn mà không muốn làm tương lai mịt mù như em đương nhiên phải học được cách nhìn người, để còn kịp thời nhường lại vị trí cho người sau.
Phất Thần muốn nói lại thôi.
- Ngài không phủ nhận ư? - Thanh Hòa tủi thân hơn.
Cô nói là một chuyện, vấn đề là không ngờ Phất Thần chẳng hề phản đối... Hóa ra hắn nghĩ như thế thật?
Phất Thần chỉ nói về sự thật:
- Có lẽ em nên gợi ý cho ta, ta mới có thể nói ra suy nghĩ của mình.
Thanh Hòa khó mà tin nổi:
- Bác bỏ suy nghĩ của em mà cần thời gian suy nghĩ cẩn thận ư?
- ...
Thần linh chỉ biết thở dài khe khẽ.
- Ngài không cả cần giải thích luôn? Em biết ngay mà... ngài chê em. - Thanh Hòa lòng đau như cắt, cô còn có chứng cứ xác đáng khác:
- Nếu họ không được chỉ điểm hoặc bắt được manh mối nào đó, vậy thì làm gì có chuyện họ tự cho mình là thần nữ, tự gọi mình là thiếp thất của thần linh?
Rõ ràng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-than-linh/3250452/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.