Thanh Hòa nhanh mắt nhìn một vòng xung quanh, rung hồi chuông cảnh giác lên mức cao nhất.
Cô thấy các tu sĩ dày dặn kinh nghiệm đi rèn luyện đều cảnh giác cao thế này. Chẳng qua là cô không duy trì trạng thái tập trung cao độ được bao lâu đã lại lười biếng.
Mệt quá, thôi vậy, đình công!
Thanh Hòa cọ má vào phần lông cổ áo ấm áp, tiếp tục tìm kiếm phía trước.
Phất Thần lạnh lùng hỏi: "Em lười biếng thế này vì nghĩ rằng ta luôn cứu em kịp lúc ư?"
Thanh Hòa lười cả việc làm màu cho có, rõ ràng là đang khiêu chiến giới hạn nhẫn nại cuối cùng của thần linh.
"Tại em muốn nghịch tuyết ấy mà... Bây giờ em sẽ chấn chỉnh lại! Bắt đầu nghiêm túc! Đợi xử lý xong việc sẽ nghịch tuyết tiếp, được không ạ?"
Thanh Hòa luôn nhận lỗi rất nhanh.
Cuối cùng cô cũng ra vẻ chú tâm vào công việc, và rồi...
"Hửm? Ở đây có cái gì vậy?"
Cô giơ tay, sờ sờ không gian trống phía trước.
Không nhìn thấy gì nhưng lại sờ thấy rõ ràng có kết giới.
Trực giác mách bảo, cô lập tức truyền linh lực vào kết giới.
Đất trời đảo lộn, đột nhiên xung quanh ồn ào hẳn lên.
Tầm mắt bừng sáng, trước mắt cô làm gì còn con đường dài đằng đặc lạnh lẽo và u ám nữa?
Bộ mặt tĩnh lặng giả dối bị phá vỡ. Gió lạnh biến thành hơi ấm ngày xuân. Bên tai cô là tiếng mắng chửi, tiếng pháp thuật va chạm bắn ra linh khí đập vào kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-than-linh/3250450/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.