Câu chuyện Hùng Ngao kể giống với những gì Xích Tiêu đã nói.
Vĩnh Tuyết Thành chìm trong băng tuyết cả vạn năm, dân cư thưa thớt đất đai cằn cỗi nên bị các tông môn, đại gia tộc coi thường, trở thành vùng đất lưu đày tội phạm. Cũng có một số yêu tu không thể chung sống được với người phàm trần chọn đây là nơi tu luyện.
Nhiều năm trôi qua, mặc dù Vĩnh Tuyết Thành không phồn hoa nhưng cũng hình thành nền kinh tế ổn định. Tuy thường xuyên có tội phạm bỏ trốn hoành hành, cộng đồng hỗn tạp nhưng nhìn chung, thành trì luôn được vệ binh canh giữ, đi tuần cả ngày lẫn đêm thế nên không ảnh hưởng đến đời sống của dân thường.
Vĩnh Tuyết Thành đã gìn giữ biên giới Bắc Hoang trong thầm lặng như thế. Cho đến một trăm năm trước, vùng đất bị người đời lãng quên đột nhiên xuất hiện hiện tượng lạ.
"Tất cả con dân Vĩnh Tuyết Thành đều bị vây khốn trong ngày đau khổ nhất cuộc đời, chết đi sống lại liên tục, khó lòng siêu thoát."
Thanh Hòa nhăn mặt: "Không có cách nào thay đổi ư?"
"Không có cách nào thay đổi." Hùng Ngao ôm mặt, giọng trầm hẳn xuống: "Số mệnh của tất cả mọi người đều bị Vĩnh Tuyết Thành định trước. Ví dụ như tôi, tôi sẽ luân hồi mãi với cái kết bị moi tim, chỉ khác ở tôi tự hành động hoặc người khác làm thay thôi."
Ngày còn trẻ, ông ta đã thử tìm cách phá lời nguyền. Tìm hiểu sâu thì nhận thấy quá khó khăn nên đã từ bỏ. Sau khi đủ mạnh, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-than-linh/3250445/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.