Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Wanhoo

Có lúc thật sự muốn vứt cô ra ngoài.

Nhưng cánh tay của thần linh không nhúc nhích.

Cô lẩm bẩm: "Lần đầu gặp ngài em đã nói em khác họ."

Người phàm trần luôn lấy của thần linh mà không bao giờ cân nhắc đến đáp lễ.

Cô thì không.

Thần linh nói: "Ta từng nói..."

"Chuyện này không tính là em trả giá trước!" Thanh Hòa ngắt lời Phất Thần, giành quyền nói trước.

Tất nhiên cô hiểu cho đi một phía là gì.

Ngày còn đi học cô rất nhiều bạn bè. Bởi vì cô tốt bụng, hay giúp mọi người nên ai có việc gì cũng nhờ cô. Nhìn qua cô có rất nhiều bạn bè.

Nhưng "bạn tốt" của cô đều bị cái tính tốt bụng của cô chiều hư. Phải làm gì đó nhọc một chút sẽ lại dùng chiêu than vãn "Cậu ghét tớ rồi à".

Người cho đi nhiều nhất là người nhạy cảm nhất trong việc được nhận lại.

Nhưng có rất ít bạn của Thanh Hòa biết trả lại cô. Hầu hết các bạn đã quen với tấm lòng tốt bụng của cô.

Cô cần giữ cho mình cái mặt nạ đẹp nên bắt buộc phải tiếp tục cho đi thật nhiều.

Buồn thay, đến khi cô nhận ra mình làm vậy là sai, muốn rút tay về trở thành một phiên bản tốt hơn... thì lại không biết tình cảm bình thường là như thế nào.

Thần linh nói bình tĩnh: "Em không ở lại ta cũng sẽ không sao."

"Nhưng em cố tình ở lại, nếu có bất trắc vậy chưa biết chừng phải nộp mạng."

Câu này nghe rất vô tình. Người khác mà nghe được câu EQ thấp này e là muốn đấm thần linh.

Thanh Hòa thì không cảm thấy thần linh EQ thấp.

Thần linh trong lòng cô mạnh như thế, không gì là không thể.

Với cả lý do cô chạy về phía thần linh cũng bởi muốn bảo vệ hắn.

"Đây là đôi bên cùng cho đi."

"Ngài rất tốt với em, để công bằng, em sẽ không bao giờ bỏ ngài một mình."

Hàng vạn năm qua, đại khái là chưa từng có người phàm trần đề cập đến công bằng cho đi và nhận lại với Phất Thần, thành ra nghe khó tránh khỏi buồn cười.

Nhưng cô gái chính là người như thế.

Cô luôn suy nghĩ khác người, không giống người thường.

Nhưng lại... hấp dẫn thần linh.

"Vừa nãy có nguy hiểm hay không em vẫn sẽ ở lại với ngài."

"Bởi vì nếu ngài có mệnh hệ gì, em cũng không có hy vọng sống tiếp."

"Thế nên dù có trong tình huống nào em vẫn muốn ở bên cạnh ngài, chờ ngài thực hiện lời hứa an toàn, lành lặn gặp em."

Cô gái dịu dàng nói ra tiếng lòng của mình.

"Nếu nước dâng, em sẽ đợi ngài trong đại dương bao la."

"Nếu lửa đến, em sẽ đợi ngài trong tro tàn."

Thần linh bị kinh ngạc trước sự kiên quyết, bình tĩnh của cô.

Hắn biết cô nhóc rất thân thiết với mình, khác người khác, chỉ không ngờ trong lòng cô lại có... suy nghĩ đó.

Có thật là thần linh cũng sẽ có ý nghĩa quan trọng đến vậy với một ai đó?

Hắn đã từng được vô số người theo đuổi, nhưng sau khi chết chẳng có lấy một người tín ngưỡng.

Trong lúc bối rối, thần linh chỉ biết dùng câu từ cứng rắn của mình để che giấu nội tâm.

Hắn quở trách: "Hoa ngôn xảo ngữ."



Thanh Hòa rất khó hiểu: "Tại sao ngài không tin em?"

Câu vừa rồi cô nói ra từ tấm lòng, cô không tin Phất Thần không cảm nhận được.

Phất Thần nói chuyện thực tế: "Em không tín ngưỡng ta."

"Chuyện này vô cùng liên quan đến tín ngưỡng ạ? Người khác em không hiểu, nhưng họ tín ngưỡng ngài vì coi ngài là thần linh."

Phất Thần khịt mũi coi thường câu trả lời của cô, hắn ép sát từng bước: "Với em, ta không phải thần linh?"

"Không phải ạ." Thanh Hòa trả lời không cần nghĩ.

"Ngài là... là..." Nhưng nói đến đây cô bị mắc.

Phất Thần là gì trong cô?

Thanh Hòa không có khái niệm về tình cảm bình thường.

Cô không biết mối quan hệ giữa mình và Phất Thần có được xem là bình thường không.

Gọi là phu thê nhưng thực chất là thần linh và tín đồ.

Mặc dù có sự khác biệt giữa người và thần nhưng lại không hề có khoảng cách. Thậm chí còn thân mật, tự nhiên hơn bất cứ người bạn nào của cô.

Vì Phất Thần, có nhiều cái cô trở nên... không còn giống mình.

Cô ngày xưa sẽ không bao giờ yếu đuối như hôm nay.

Hồi học lớp chín, có lần cô chạy nộp tài liệu khắp nơi, tối về nhà dì sống nhờ bất cẩn ngã ở đoạn đường đang thi công. Vết thương rất sâu, máu chảy từ đầu gối xuống mắt cá chân, đau đớn làm cô muốn khóc.

Nhưng cô vẫn nhịn được, bước tập tễnh về nhà dì.

Cô không dám xin tiền dì đi xuống phòng khám bên dưới băng bó, chỉ mượn anh họ cái băng urgo dán vào vết thương. Hôm sau đi học ghé phòng y tế ở trường nhờ cô y tế băng bó qua loa cho.

Đúng như dự đoán, đầu gối của cô để lại sẹo. Cô vẫn không khóc, cô tự nhủ mình còn trẻ, thời hạn chuyển hóa tế bào là bốn năm, bốn năm sau cô sẽ hết sẹo.

Ngày xưa cô rất mạnh mẽ, rất ít khi khóc.

Nhưng khi nãy tưởng Phất Thần có chuyện thật, cô đã muốn khóc ít nhất hai lần vì lo lắng và uất ức.

"...Em không thể trả lời ngài." Cô gái hoang mang lẩm bẩm.

"Nhưng vì ngài, em trở nên yếu đuối."

"Có điều em thấy vậy cũng hay."

"Có thể đây chính là ý nghĩa của ngài trong em?"

Phất Thần run nhẹ.

Thanh Hòa coi hắn là một người đặc biệt, nhưng đó là câu trả lời vô cùng hợp với tính cách của cô.

Hắn thay đổi Thanh Hòa sao?

Thay đổi này là tích cực chăng?

Vậy hắn trong lòng Thanh Hòa là quan trọng hay không quan trọng?

Phất Thần không thể trả lời cô, cũng không thể trả lời chính mình.

Rất khó để bắt thần linh trả lời câu hỏi tế nhị như thế này. Hắn đã sống hàng vạn năm nhưng không hề có kinh nghiệm trong chuyện ấy.

Có điều hắn vẫn đang suy nghĩ nghiêm túc.

Vì một người mà khiến mình trở nên yếu đuối?

Hắn sẽ không bao giờ như vậy.

Cho nên dù không biết câu trả lời nhưng thần linh vẫn khẳng khái phê bình: "Sự yếu đuối của người phàm."

"Chắc vậy."

Thanh Hòa cười xoà, nói: "Thế thì tạm thời gác lại chuyện này, ngài cho em xem ngài sao rồi đi."

Phất Thần cứ dúi cô vào lòng, cô chỉ cảm nhận được đống xương bên dưới vải vóc đẹp đẽ, không nhìn thấy tình hình cụ thể của hắn nên vẫn đang lo lắng.



Nhưng thần linh không cho cô nhìn.

Phất Thần nói lạnh lùng: "Đợi một lúc nữa, hoặc là ta buông em ra che thị giác của em... Em chọn một đi."

Cô nhóc nhạy bén hơn hắn nghĩ: "Ngài bị thương sao? Nghiêm trọng lắm sao? Em không sợ đâu, không sao hết!"

Phất Thần nghi ngờ nếu mình không đồng ý, cô nhóc sẽ la hét ầm ĩ mãi, làm hắn chỉ muốn chặn miệng cô.

Đang định làm thật, cô gái vùi mặt trong lòng bỗng nhiên sụt sịt, giả vờ khóc lóc nức nở. Nói rằng mình mặc kệ ác nghiệp nguy hiểm, liều mình làm bạn với Phất Thần vậy mà lại bị che mắt.

Sau cùng, thần linh vẫn nhún nhường.

Hắn lạnh giọng: "Nếu em có biểu cảm khác lạ thì phải chết."

Thanh Hòa càng biết khả năng cao tình hình không ổn.

Câu gàn kỳ lạ của Phất Thần nhắc nhở cô chuẩn bị tâm lý...

Dù là vậy khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của Phất Thần, Thanh Hòa vẫn hơi đình trệ hô hấp.

Một nửa bên mặt tuấn mỹ vô song như đám mây trắng kiêu ngạo lạnh lùng. Nửa mặt bên kia lại là hài cốt xám xịt liên tục vị bóng đen vấy bẩn.

Phất Thần giải thích hờ hững: "Ta tập trung ác nghiệp vào một nửa người, lát nữa sẽ bình thường."

Thế nên Phất Thần mới muốn Thanh Hòa nằm yên chờ đợi, sau khi hắn thanh lọc sạch, cô sẽ nhìn thấy một hắn hoàn hảo, lành lặn.

Thanh Hòa không biết nói gì.

Từ tình trạng hiện giờ của hắn, cô gái chứng kiến ác nghiệp lắng đọng dưới trần gian có thể xâm hại thần linh nặng nề thế nào.

Thần linh có quá nhiều ác nghiệp chính là liều thuốc kịch độc ăn mòn xương tủy.

Trong khi đó, đau khổ mà thần linh chịu đựng từ một vạn năm trước còn hơn bây giờ hàng vạn lần.

Bởi rằng ác nghiệp Phất Thần đang gánh chỉ là ác nghiệp của một châu.

Mà Thiên Đạo ngày ấy... gánh cả Tam giới.

Thấy cô gái sắp khóc, thần linh nhăn mày, hỏi lạnh lùng: "Sao vậy, nhìn thấy ta liền hối hận, cảm thấy đáng sợ?"

Mặc dù Phất Thần bị gọi là Tà Thần sau khi Thiên Đạo sa đoạ, nhưng thực tế hắn và Thiên Đạo ngày đó vẫn là một.

Hắn có thẩm mỹ bình thường.

Vì vậy hắn biết rõ bộ dạng mình hiện giờ không nằm trong phạm vi con người chấp nhận được.

Nếu là người khác, giờ này đã sợ hãi bỏ chạy, nhưng đây là Thanh Hòa.

Thần linh nói là làm... nếu cô có biểu cảm khác lạ.

Cho nên cô không thể...

"Không ạ." Thanh Hòa lắc đầu.

Sao cô lại cảm thấy hắn đáng sợ?

Uất ức.

Hối hận.

Thương tiếc.

Cô mấp máy môi, không cần nghĩ ngợi nói một câu nhẹ bẫng.

"Em đau khổ vì ngài đang đau khổ."

Hắn mất hết cảm giác nhưng chỉ giữ lại đau đớn mà con người từ chối. Thế nên hắn đang chịu đựng đau khổ.

Vạn năm qua, thần linh đã quen với cảm giác này, hắn không khó chịu.

Nhưng không khó chịu vì hắn chưa từng cảm thấy vui vẻ.

Nhưng chết lặng vì hắn chưa từng chẳng nhận được ánh mắt chăm chú, quan tâm, thương tiếc của cô gái.

Không biết tại sao nửa bên mặt xương trắng xám xịt bỗng nhiên bỏng kinh người.

...Hóa ra hắn đang đau khổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.