Vô cùng đáng tiếc.
Cánh cửa màu đen đúc từ huyền binh thạch dẫn vào nơi an nghỉ của thần linh đóng kín, cản trở ý đồ của cô gái.
Phất Thần lạnh lùng thở ra băng từ chối cô.
- Giờ sao?
Thanh Hòa thấy Xích Tiêu hỏi thừa.
"Phải gõ cửa chứ còn làm sao."
Cô gõ cửa lễ phép: "Mở cửa nào Phất Thần đại nhân, em đến tặng quà cho ngài này."
Xích Tiêu thấy cô là đồ ngốc.
Cô gái vẫn không từ bỏ.
Cô lại gõ cửa, nói chuyện nhỏ nhẹ như bác sĩ tâm lý: "Chính ngài nói em được gặp ngài khi hiến tế mà?"
Địa Cung vẫn yên ắng, lạnh lẽo sau câu hỏi ấy.
Cô không cảm nhận được hơi thở của thần linh, tựa như thần thức của hai người đứt đoạn.
Thanh Hòa tiếp tục gọi rất lâu nhưng Phất Thần không quan tâm.
Cuối cùng cô nghiêm mặt, cô đã nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
...Cô không so đo với Phất Thần không có nghĩa là Phất Thần không so đo với cô.
Ôi trời.
Xích Tiêu mất kiên nhẫn trước tiên:
- Cô định làm thế nào?
Thanh Hòa không nghĩ ra cách, cô thở dài, quyết định.
"Cứ hiến tế vậy."
"Ngài từ chối là việc của ngài, tôi hiến tế là việc của tôi."
Xích Tiêu nói nhỏ:
- Cứ cái đà này chỉ khổ cô.
"Tôi biết, nên giờ tôi hiến tế, đánh cược thành công."
Chính Xích Tiêu cũng không rõ phải làm sao để lấy lại xúc giác cho Phất Thần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-than-linh/3250356/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.