Nói xong cô ấy liền xông tới nhưng bị Cố Nam phong giữ lại.
Tạ Linh Linh giãy dụa nói: “Buông ta ra.”
Tôi rấtkhó hiểu, hỏi: “Vì sao mày lại nghe lời người khác đến hại tao?”
Tạ Linh Linh cười lạnh một tiếng, nhìn tôi với ánh mắt rất khinh thường: “Là tao tự nguyện!”
Lời cô ấy vừa nói ra làm tôi có chút ngạc nhiên, vì sao cô ấy lại giúp đỡ người kia hại tôi? Còn có vì sao lúc ấy cô ấy lại gạt tôi nói rằng bà cô của tôi chính là hung thủ làm tôi suýt nữa đã đổ oan cho bà cô.
Tạ Linh Linh nhìn tôi cười lạnh nói: “Nếu không phải do mày, tao với bà tao cũng sẽ không chết, Bạch Tuyết cũng sẽ không chết, thậm chí bà cô của mày cũng sẽ không chết, mày chính là con yêu tinh hại người, mày nói xem vì sao tao lại phải giết mày chứ?”
Nhìn biểu hiện dận dữ của Tạ Linh Linh, tôi bất lực nói: “Nhưng tao không phải hung thủ giết hại mọi người, tao cũng là người bị hại.”
Tất cả những chuyện này tôi đều không biết gì cả, tôi cũng trải qua mọi chuyện giống cô ấy, chẳng qua cô ấy không may phải chết, còn tôi may mắn kéo dài được hơi tàn mà thôi.
“Nếu không phải chúng ta chết, mày cho rằng mày có thể sống lâu như vậy sao?” Tạ Linh Linh cười ha hả: “Tao bởi vì mày mà vô duyên vô cớ bị giết. Tao chỉ có một người thân duy nhất là bà nhưng vì mày mà bà bị hồn phi phách tán.Tất cả là tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-quy/2195202/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.