Thanh âm của bà cô có chút tức giận: "Ngươi hủy hạnh phúc cả đời ta, ngươi..."
Thanh âm của bọn họ không lớn nên tôi cũng không nghe rõ lắm, chỉ có thể đại khái đoán ra giữa bọn họ có mâu thuẫn gì đó. Không phải nam quỷ này bị phong ấn trong mắt của bà cô sao? Nói như vậy thì rất có thể hắn ta chính là “Thụy tiên”. Nhưng sao bà cô lại có quen biết với hắn ta?
"Ngươi vẫn nên giết ta đi."
Bà cô đột nhiên cao giọng nói, từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng điệu đầy khổ tâm của bà cô. Trong lòng tôi quýnh lên, tôi sợ cái tên nam quỷ kia sẽ thật sự giết chết bà cô. Tôi cũng chẳng quan tâm gì nửa, đẩy cửa xông vào nói: "Dừng tay!"
Sau khi đẩy cửa ra, tôi lại không nhìn thấy cảnh tượng mà tôi nghĩ. Tôi còn tưởng rằng nam quỷ sẽ hung hãn, muốn dồn bà cô vào chỗ chết. Nhưng thực tế thì lại ngược lại, hai người bọn họ đều lẳng lặng đứng yên ở nơi đó, cùng lúc nhìn về phía tôi.
"Ngươi là ai?"
Nam quỷ âm trầm nói. Cửa vừa bị tôi mở ra giờ lại tự động khép lại. Tôi nhìn thoáng qua cửa, lại nhìn thoáng qua bà cô, không biết nên nói gì.
Bà cô nhìn thấy tôi cũng rất kinh ngạc: "Đồng Đồng, sao cháu lại ở đây?"
Tôi có chút không dám nhìn vào mắt bà cô, tuy trước đây bà cô hại Cố Nam Phong, nhưng tôi vẫn không dám đối diện với ánh mắt của bà.
Im lặng một hồi, bà cô mở miệng nói: "Nó là ai không quan trọng, đây là chuyện giữa hai người chúng ta", sau đó bà cô trừng mắt nhìn tôi: "Còn không mau đi ra ngoài."
“Khoan đã.” Nam quỷ chặn tôi lại: "Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."
Hắn ý vị thâm trầm nhìn tôi: "Ta biết rõ ngươi." Hắn cười lạnh nói: "Ngươi là cháu gái của Tạ Nam."
"Ngươi và bà cô của tôi có ân oán gì? Vì sao bà cô lại phong ấn ngươi vào trong mắt của mình?"
"Đồng Đồng là cháu! Thì ra là cháu!"
Bà cô hô lên, trong giọng nói tràn đầy sự khó tin, ánh mắt nhìn tôi cũng trở nên phức tạp.
Tôi thấy bà cô đã đoán ra được, cũng không hề giấu diếm, trực tiếp thừa nhận nói: "Đúng vậy, cháu chính là người đã tráo lọ thuốc mắt của bà. Bởi vì cháu muốn biết bà gạt cháu chuyện gì."
Tôi hỏi bà cô nhưng bà cô không nói cho tôi vậy thì thôi. Vốn dĩ tôi cũng sẽ không bởi vì chuyện riêng của bà cô mà sắp đặt chuyện này, nhưng bà cô không nên làm hại Cố Nam Phong, khiến hắn uýt chút nữa là mất mạng. Đây là điều mà tôi không thể dễ dàng tha thứ.
Bà cô lui về sau một bước, cười khổ nói: "Ta thật sự là vì muốn tốt cho cháu. Cháu nhìn ta hiện tại đi, cái bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này, đều là do Lý Tú Hoàng làm hại!"
Nói xong bà cô chỉ vào nam quỷ đối diện: "Ta vốn đang sống tốt, có thể được sống như những người bình thường, nhưng chính là hắn, là hắn lựa chọn ta, khiến ta phải kết minh hôn với hắn."
Bà cô nhìnLý Tú Hoàng, ngón tay run rẩy: "Tại sao phải lựa chọn ta? Vì sao không thể buông tha cho ta? Ta vì thoát khỏi ngươi, chỉ có thể tu đạo, chỉ có thể cả đời lẻ loi hiu quạnh, không thể kết hôn. Những điều này đều là do ngươi làm hại!" Nói xong, nước mắt bà cô chảy xuống.
Nam quỷ ngơ ngác: "Ta biết rõ ngươi không thích ta, nhưng ta không ngờ ngươi lại hận ta đến vậy."
"Ta đương nhiên hận ngươi rồi, bằng không thì tại sao ta phải tự phế một con mắt của mình để phong ấn ngươi chứ!"
Tinh thần bà cô có chút hoảng loạn: "Sau khi ta bị ngươi ép phải trở thành đạo sĩ, ta liền quyết định phải giết hết ma quỷ trên đời này! Ta gặp một sẽ giết một, gặp được hai sẽ giết cả hai. Nhất là những kẻ muốn kết minh hôn với người sống, ta càng không thể bỏ qua."
Giờ tôi mới hiểu vì sao bà cô lại căm ghét ma quỷ đến vậy. Thế nhưng đây cũng không thể là lý do mà bà cô muốn giết Cố Nam Phong. Bà cô có ân oán tình thù của mình, nhưng vì sao bà cô lại phải can thiệp vào cuộc sống của tôi, bắt buộc tôi phải đi theo con đường mà bà cô đã chọn? Tôi dùng những lời này chất vấn bà cô, bà cô có chút trầm mặc, sau đó cười nói: "Ta chỉ là không muốn cháu đi theo vết xe đổ của ta năm đó. Có lẽ đối với chuyện của cháu, ta đã làm sai rồi. Nhưng nếu như cho ta quay trở lại, ta vẫn sẽ chọn giết Cố Nam Phong."
Nói xong những lời này, bà cô quay sang nói với Lý Tú Hoàng: "Nếu ta đã không thể giết chết ngươi, cũng không thể phong ấn ngươi, vậy bây giờ ngươi giết ta đi."
"Tại sao ta phải giết?" Lý Tú Hoàng cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, hắn nhìn bà cô đầy thâm tình, tựa như có vô vàn lời muốn nói nhưng hắn ta lại không nói gì.
"Ngươi không giết ta, ta đây nhất định sẽ tìm cách khiến ngươi hồn phi phách tán đấy!"
Nói xong bà cô lấy kiếm đâm vào người Lý Tú Hoàng. "Không được!"
Tôi không biết tại sao mình lại ngăn cản bà cô, có thể là bởi vì trực giác mách bảo tôi có lẽ hắn ta cũng không xấu xa như lời bà cô nói, có lẽ là bởi vì Cố Nam Phong, ta đối với ma quỷ đã có cái nhìn hoàn toàn khác, biết rõ quỷ cũng có thiện ác. Nhưng dù tôi muốn ngăn cản thì cũng đã không còn kịp nữa rồi.
"Phốc”, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng đao kiếm đâm vào da thịt vang lên thật rõ ràng.
Lý Tú Hoàng không tránh né, không nhúc nhích mà hứng trọn một kiếm này, bà cô dùng rất nhiều sức lựuc, thanh kiếm này dã cắm sâu vào tim hắn. Có thể thấy được bà cô quả thực rất hận hắn.
Vết thương của hắn hình như bị cháy, sau đó nó bốc lên một luồng khói xanh. Thân hình của hắn cũng phai nhạt đi chút ít.
Bà cô dường như không ngờ rằng mình đã đâm trúng hắn, bà cô kinh ngạc nói: "Vì sao ngươi không tránh?" Có lẽ bà cô cũng không phát hiện ra thanh âm của bà có chút run rẩy.
"Nếu ngươi đã hận ta như vậy, thì chỉ cần cho ngươi hả giận, đâm ta một kiếm thì có làm sao?"
"Hả giận?" Bà cô ngẩng đầu lên cười ha hả. Cười đến điên cuồng: "Không cho ngươi tan thành mây khói, làm sao ta có thể giải phóng oán khí suốt bao nhiêu năm qua?"
Bà cô nghiến răng nghiến lợi nói, dường như thật sự muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Nói xong câu đó, bà cô không chút do dự lại muốn tiên lên giết hắn. Nhưng lần này ta vượt lên trước một bước, đẩy bà cô ra, làm lệch đường kiếm của bà cô nên chỉ xượt qua da Lý Tú Hoàng. Nhưng miệng vết thương trên lồng ngực hắn vẫn tỏa ra khói xanh, thân hình cũng càng lúc càng mờ nhạt.
Bà cô hiển nhiên đã có chút không khống chế nổi chính mình rồi. Bà đẩy mạnh tôi ra, sau đó lại muốn đâm một kiếm nữa vào Lý Tú Hoàng.
Một tiếng "Leng keng" vang lên. Có cái gì đã đánh bay kiếm trong tay bà cô. Tôi thấy Lý Tú Hoàng từ ngoài cửa sổ xông vào. Trông thấy Lý Tú Hoàng bị trọng thương, trong mắt Lý Nhất Phàm cũng lóe lên vẻ đau lòng, hắn đi tới đỡ Lý Tú Hoàng, rồi nói: "Nàng ta thật sự đáng giá để ngươi đối với nàng ta như vậy sao?”
Trong mắt Lý Nhất Phàm tràn đầy sự không cam lòng và đồng tình, hắn nhìn về phía bà cô, hận không thể một phát đâm chết bà cô.
Lý Tú Hoàng cười nói: "Tất cả đều do ta tự nguyện. Năm đó ta không nên ép nàng ấy."
"Chuyện này căn bản không thể trách ngươi, chẳng lẽ bây giờ ngươi còn không chịu nói thật sao?" Lý Nhất Phàm rất là bất bình, còn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng đã Lý Tú Hoàng ngăn lại.
"Đủ rồi, đây chuyện riêng giữa hai người chúng ta. Ngươi đừng nhúng tay vào." "Thế nhưng mà..."
Lý Nhất Phàm còn muốn nói gì đã nhưng đã bị ánh mắt giết người của Lý Tú Hoàng chặn họng.
Sắc mặt Lý Tú Hoàng trắng bệch, Lý Nhất Phàm vội la lên: "Được rồi, ta chịu thua, ta sẽ không nói gì với nàng ta nữa, chúng ta mau về thôi."
Lý Tú Hoàng cười thê thảm: "Ngươi cũng biết tình huống của ta thế nào rồi đấy."
"Nếu như ngươi dám xảy ra chuyện gì ta nhất định sẽ khiến nàng ta chôn cùng."
Lý Tú Hoàng khẽ run lên, không nói gì thêm. Tôi bị cuộc đối thoại của bọn họ làm cho hồ đồ rồi.
Lý Nhất Phàm dìu Lý Tú Hoàng, khi ra đến cửa, bà cô liền đuổi theo: "Rốt cuộc ngươi đã giấu ta chuyện gì?"
Bà cô nhìn về phía Lý Tú Hoàng, Lý Tú Hoàng lảng tránh, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt bà cô.
Thấy vậy, bà cô càng thêm hoài nghi, bà cô tiến lên phái trước hỏi: "Ngươi mau nói đi!"
"Ngươi đủ rồi đó!" Lý Nhất Phàm trợn mắt nhìn: "Ta nể mặt Lý Tú Hoàng nên mới không so đo với ngươi, rồi một ngày nào đó ngươi sẽ phải hối hận!"
Đang nói chuyện, Lý Tú Hoàng cũng nhịn không được nữa mà phun ra một ngụm máu tươi. Cái này không chỉ có tôi mà cả Lý Nhất Phàm, thậm chí cả bà cô cũng đều biến sắc.
Ngay lúc Lý Tú Hoàng thổ huyết, miệng vết thương trên ngực hắn cũng tuôn ra một đống máu, giống như vòi nước quên chưa tắt, máu cứ trào ra mãnh liệt nhuốm đỏ cả người hắn. Cuối cùng hắn cũng không chịu được nữa, mà ngã vào Lý Nhất Phàm, máu tươi rất nhanh đã nhuộm ướt quần áo của Lý Nhất Phàm.
"Vậy mà Tạ Nam lại đâm thủng tim ngươi!"
Lý Nhất Phàm như rống lên. Hắn không thể tin được khi thấy sinh mệnh của Lý Tú Hoàng đang tắt dần.
Lý Tú Hoàng liều mạng giữ chặt tay Lý Nhất Phàm, gằn giọng nói: "Là ta tự nguyện."
"Ngươi điên rồi! Chính ngươi biết rõ..., vì sao ngươi còn muốn ngang ngạnh chống lại..."
Lời nói của Lý Nhất Phàm còn chưa dứt, vành mắt hắn đã đỏ lên.
Lý Tú Hoàng nở một nụ cười yếu ớt: "Ngươi... Ngươi một ngày nào đó, cũng sẽ biết đến thôi."
"Ngươi đến bây giờ còn không muốn để cho nàng ta thấy nàng ta đã làm tổn thương đến nhường nào sao?"
Lý Nhất Phàm đột nhiên nhớ ra cái gì đó, luống cuống tay chân lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra tay một viên thuốc rồi đưa đến miệng Lý Tú Hoàng. Lý Tú Hoàng muốn đưa ngăn cản, thế nhưng mà hắn căn bản không còn khí lực để giơ tay lên.
Sau khi ăn viên thuốc kia xong, Lý Tú Hoàng dường như khôi phục lại chút khí lực, cười khổ nói: "Ngươi biết rõ... nó là vô dụng, tội gì phải... lãng phí. Trở về đi!"
Câu nói sau cùng của hắn chứa đầy sự bất đắc dĩ. Lý Nhất Phàm ôm Lý Tú Hoàng, không hề nhìn chúng tôi mà đi nhanh ra ngoài. Bà cô cũng sững sờ nghe cuộc đối thoại của hai người họ, bà cô ngơ ngác nhìn cây kiếm trên tay mình, trên thân kiếm vẫn còn một vết máu loang lổ.
"Bà cô."
Tôi nhẹ nhàng gọi bà cô một tiếng, thể thể bà cô run lên, trong chốc lát bà cô đã hồi phục tinh thần.
"Đồng Đồng, cháu trở về đi, ta mệt mỏi rồi." Thanh âm của bà cô rất mệt mỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]