“Cô ấy giả bộ thắt cổ để uy hiếp tôi, nhưng trong lúc bất cẩn cô ấy đã làm đổ cái ghế. Dây thừng xiết chặt vào cổ cô ấy, trong nháy mắt mặt cô ấy đã đỏ bừng. Cô ấy vươn tay ra với tôi để cầu cứu nhưng cô ấy không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể giãy giụa nhìn tôi.”
Ly trà sữa bị Tống Tử Kiều bóp méo, trà sữa ở bên trong chảy ra. Còn hắn lại hồn nhiên không biết. “Nhưng lúc đó tôi bị bọn họ trói chặt vào cột, lúc ấy đừng nói là cứu cô ấy mà ngay cả động tôi cũng không thể động. Thậm chí kêu cứu giúp cô ấy cũng không thể, bởi vì miệng tôi cũng bị bịt kín.”
“Tôi nhìn cô ấy treo cổ ở trước mặt tôi. Thân mình đung đưa theo sự chuyển động của dây thừng, mấu chốt là hau mắt cô ấy trợn ngược, đầu lưỡi cũng thè ra. Chúng tôi bị nhốt ở cái nhà kho đó 2 ngày 2 đêm, không ai tìm được chúng tôi. Tôi đã ở cùng một chỗ với một khối thi thể suốt 48 tiếng..”
“Trong 2 ngày đó, cổ cô ấy bị thắt chặt nên mặt cũng sẽ biến thành màu đen trắng. Sau khi chết, không hiểu vì sao mà thỉnh thoảng tgi thể của cô ấy còn run lên vài cái.”
Cảm xúc của Tống Tử Kiều lúc này có chút điên cuồng, hắn nhìn tôi, tràn đầy hoảng sợ, tôi nghe thôi cũng sợ nổi da gà, sợ hắn không chịu nổi, tôi bảo hắn đừng nói nữa nhưng hắn không nghe, vẫn cứ kiên trì muốn nói.
“Dây thừng xoắn vào nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-quy/2195182/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.