Ngọn nến chỉ còn lại khoảng 5 cm. Tôi biết thời gian không còn nhiều nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Rốt cuộc mày bị ai hại chết vậy?"
Tạ Linh Linh cũng không nói nhảm với tôi, trầm giọng nói: "Tạ Nam."
Thấy vẻ mặt tôi mù mịt, cô ấy liền bổ sung thêm: "Chính là bà cô của mày, Thanh Trần Tử."
Sự khiếp sợ trong lòng tôi quả thực không có cách nào để hình dung. Tuy tôi cũng đã từng nghi ngờ bà cô, nhưng khi nghe được chính câu trả lời từ miệng Tạ Linh Linh tôi vẫn không thể chấp nhận nổi.
"Tại sao?"
"Tao cũng không rõ lắm. Tao chỉ biết hình như bà ấy có quan hệ với Âm Sơn Phái."
Lời này của Tạ Linh Linh cũng giống với lời mà bà Vương trước đây đã nói với tôi. Khi đang nói chuyện, thỉnh thoảng Tạ Linh Linh lại nhìn ngó xung quanh.
Tôi tò mò hỏi: "Mày nhìn cái gì thế?"
"Tao lo bọn họ sắp tới đây rồi. Tao chỉ tạm thời trốn thoát, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể tìm tới đây."
Vừa dứt lời, phía xa xa có rất nhiều đóm sáng giống như ma trơi đang bay tới, Tạ Linh Linh cũng nhìn thấy, lập tức vội vàng từ biệt với tôi: "Tao sẽ dụ bọn họ đi, mày tranh thủ về nhà thật nhanh nha."
Nói xong, Tạ Linh Linh chỉ vào cái đèn trong tay tôi: "Nó cũng sắp tắt rồi, mày đi mau đi."
Tôi thấy ngọn nến thực sự chỉ còn lại một mẩu, cũng không có thời gian xen vào chuyện của cô ấy nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-quy/2195157/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.