"Gọi hồn?" Tôi hỏi ngược lại.
Thì ra cái đèn lồng quỷ dị dùng để gọi hồn.
"Không thì cháu nghĩ tại sao Bạch Phong lại đột nhiên xuất hiện trong phòng ta?"
Sắc mặt bà cô vẫn rất u ám, xem ra Lý Nhất Phàm thực sự đã làm bà cô tức giận. Tôi có chuyện muốn nhờ bà cô giúp, cho dù bà cô tức giận thì lần này tôi cũng muốn thử cầu xin bà.
"Bà cô, bà có thể gọi hồn của Tạ Linh Linh giúp cháu được không? Cô ấy là người bạn tốt nhất của cháu, cháu muốn biết rốt cuộc là ai đã hại chết cô ấy."
Bà cô trừng mắt với tôi: "Cháu cho rằng gọi hồn dễ vậy? Thích gọi là gọi được à? Bạch Phong chỉ là một người chết theo, cũng đã khó gọi như vậy, hồn phách còn không được hoàn chỉnh. Đoán chừng hồ phách của Tạ Linh Linh sớm đã tan thành mây khói rồi.."
"Không có chuyện đấy đâu." Tôi lập tức phản bác nói: "Mấy hôm trước cháu còn mơ thấy cô ấy mà."
Tôi đem chuyện Tạ Linh Linh báo mộng cho tôi, nói cho bà cô biết. Bà cô nghĩ một lát, cuối cùng cũng đồng ý giúp tôi thử một lần.
"Nhưng việc này cần phải chuẩn bị một vài thứ, đêm mai cháu hẵng sang đây."
Sáng sớm ngày hôm sau tôi bắt đầu giúp bà cô tìm máu chó đen, rồi lên chợ chọn một con gà trống khỏa mạnh có mào đỏ thẫm, rồi cả một ít nến sáp ong. Cuối cùng lại chạy ra thị trấn mua một ít gạo nếp trắng. Lúc ra về, tôi vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-quy/2195155/chuong-17.html