Nơi bà cô dẫn tôi tới là nhà của Bạch Phong.
"Cháu thật sự tin lời nói của cái người được gọi là bà Vương kia sao?"
Trước khi vào cửa, bà cô hỏi tôi một câu. Tôi không lên tiếng. Thật sự là tôi không biết nên nói cái gì mới tốt. Có thể vẻ mặt của tôi đã thay thế cho câu trả lời.
Bà cô không hề ép tôi phải trả lời, bà hít sâu một hơi, đẩy cửa nhà Bạch Phong ra, cũng giống như bà Vương, không chút do dự mà đi vào. Thế nhưng bất đồng chính là, vừa mới bước một bước vào cửa, chợt nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ cùng với tiếng mọi người khuyên giải.
"Thím đừng quá đau lòng, người cũng đã chết rồi, cái thi thể này dù có ra sao thì cũng không quan trọng."
"Chuyện này bà khóc cũng không có biện pháp... Ai."
Vợ Bạch Phong ôm chặt lấy thi thể Bạch Phong, ngồi dưới đất gào khóc. Bà ấy gào khóc đến nỗi khàn cả giọng. Trông thấy chúng tôi tới, bà ấy liền im bặt tiếng khóc, vội vàng đứng dậy, nói: "Lý đạo trưởng, sao bà lại tới đây? Tôi muốn đi tìm bà nhưng lại sợ quấy rầy bà nghỉ ngơi."
Cái chết của Bạch Phong vừa thê thảm vừa quái dị như vậy, mọi người cũng không dám chủ trì cái tang lễ này, là bà cô của tôi giúp nhà họ xử lý hậu sự. Vợ Bạch Phong đối với bà cô của tôi rất kính trọng.
Bà cô tùy tiện gật đầu: "Ta lo lắng nên sang đây xem xem."
Vợ Bạch Phong chủ động nhường lại vị trí, bà cô ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-quy/152834/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.