Chỗ tôi đang nằm vẫn là căn phòng có treo bức ảnh nọ, nhưng đã được Tiêu Thần cho người trang trí thành phòng tân hôn. Không phải có hoa hồng, rượu và nến như bình thường, mà khắp căn phòng được giăng đầy những dải lụa đỏ thẫm. Trên người tôi cũng đã là một bộ đồ mới, không biết đã được thay từ bao giờ. Nó không phải bộ váy cưới mà là bộ hỉ phục màu đỏ. 
Chuyện quái quỷ gì đây? 
Cửa phòng mở ra, Tiêu Thần ăn mặc chỉnh tề, trông rất đạo mạo, mỉm cười đi vào: 
“Chú rể, à không, tân lang của con sắp đến rồi đấy.” 
Toàn thân tôi run lên, nổi đầy một mảng da gà: 
“Con không muốn... không muốn...” 
Tiêu Thần vẫn duy trì nụ cười trên mặt, nhưng trông bệnh hoạn và đáng sợ vô cùng: 
“Nếu con không muốn, người cha này cũng chẳng giữ lại kẻ vô dụng như con làm gì.” 
Nói rồi ông ta nhàn nhã bước ra ngoài. Tôi nghiến răng căm hận, chờ tiếng bước chân của ông ta đi khuất thì vùng người dậy, lao ra khỏi phòng nhằm thoát thân. Nhưng lập tức có hai cánh tay to lớn từ hai bên chặn tôi lại, là hai tên vệ sĩ đứng sừng sững canh cửa. Tôi bất lực ngồi thụp xuống, không chỉ căm hận Tiêu Thần đối xử bạc bẽo với mình, mà còn nghi ngờ cái chết của mẹ tôi năm xưa có liên quan đến ông ta. 
Đúng lúc này có một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: 
“Hai anh vệ sĩ, tiểu thư cả ngày chưa ăn gì rồi, có thể cho tôi mang đồ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-quy-dung-bo-em-mot-minh/2732061/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.