Cô bé nhanh nhẹn chạy ra ngoài, còn lại một mình tôi trong phòng, lo lắng nhìn bức ảnh.
"Quân Nhật, không phải anh nói sẽ bảo vệ tôi sao…"
"Tại sao lại cứ thế bỏ đi không nói một lời nào chứ…"
Cả căn phòng tĩnh mịch không có một động tĩnh gì, chỉ có một mình tôi cứ lẩm bẩm mãi…
Sao Tiểu Ngọc lâu quá chưa quay lại nhỉ?
Tôi bồn chồn thử đi ra khỏi phòng xem thế nào, lúc này mới tá hỏa vì cửa không tài nào mở được!
"Có ai không! Giúp tôi! Cửa phòng tôi hỏng rồi! Giúp tôi với!"
Không khí trong phòng bỗng nhiên lạnh lẽo đến rợn người, tôi linh cảm có chuyện không hay rồi, nên càng lo sợ hơn.
Đúng lúc này, một luồng khói đen bỗng từ bên ngoài luồn qua khe cửa luồn vào trong phòng, quanh quẩn bên cạnh tôi. Luồng khói lúc đầu chỉ hơi mờ nhạt, càng về sau càng đen kịt, hơn nữa còn lan rộng ra rất đáng sợ.
Cái gì vậy? Chẳng lẽ thầy pháp kia đang làm phép sao?
Không được! Không ai được phép làm hại Quân Nhật!
"Có ai không! Mở cửa giúp tôi với! Tiểu Ngọc, em đâu rồi???"
Luồng khói càng lúc càng đen kịt bao trùm lấy tôi. Lồng ngực tôi đau nhức, hít thở không thông, khó chịu vô cùng.
Trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi. Là hắn. Là người tôi lo lắng đến bồn chồn không yên.
"Đúng là đồ ngốc! Lúc nào cũng để mình chịu ủy khuất là sao?"
Hắn khẽ mắng tôi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-quy-dung-bo-em-mot-minh/2732053/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.