“Ông ta… còn được bao lâu?”
Tôi ngập ngừng hỏi, tuy trong lòng hận Tiêu Thần thấu xương, nhưng cảm giác nhìn một người chết dần chết mòn vẫn khiến tôi ớn lạnh.
“Chưa đến một tháng. Bây giờ chỉ cần một tác động từ bên ngoài, khiến lão ta chịu kích thích, là sẽ ngỏm luôn.”
Lý Tâm cười độc địa, không tự chủ được mà lè cái lưỡi dài ngoằng ra theo thói quen.
“Tiếp theo là việc của cô rồi đấy, Tiêu Diệu Nguyệt.”
Việc của tôi là ngụy tạo một cái cớ cho cái chết đã được dự đoán trước của Tiêu Thần. Không còn gì thích hợp hơn là để chính những người thân thích của ông ta gây ra….
Tôi tung tin Tiêu Thần ốm nặng khó mà qua khỏi ra ngoài. Quả nhiên chỉ trong vòng một ngày, toàn bộ họ hàng thân thích nhà họ Tiêu đã tề tựu đông đủ trong căn nhà này, không thiếu một ai. Tất cả đều chung một tâm trạng: sốt ruột và lo lắng.
Lo lắng cho cái gì? Đương nhiên không phải cho cái người đang kề cận cái chết kia, mà là lo xem mình sẽ được thừa kế bao nhiêu tài sản.
Hai cô em gái của Tiêu Thần, cùng với mấy người con của họ, còn cả những người họ hàng xa lắc xa lơ mà tôi mới gặp lần đầu tiên. Họ lén lút bàn tán với nhau, nhưng làm sao qua mắt tôi được:
“Không biết chúng ta có được xơ múi gì không? Lão mới cưới vợ trẻ, mang thai con trai rồi, chắc là của nó hết quá!”
“Một đứa trẻ con ranh còn chưa ra đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-quy-dung-bo-em-mot-minh/2732032/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.