“Chủ nhân còn chưa cưới cô ấy mà, sao gọi là mợ chủ được!”
Cúc Cúc cười gượng gạo trả lời, ánh mắt cô ta khi nhìn tôi tràn đầy địch ý. Còn Tử Mặc nghe xong thì trầm giọng nói:
“Cúi đầu gọi mợ chủ ba tiếng.”
Cúc Cúc hoảng sợ nhìn biểu hiện nghiêm khắc lạnh lùng của Tử Mặc, cô ta cắn môi ủy khuất, miệng ngậm chặt không chịu gọi.
“Gọi mười tiếng.”
Thái độ của Tử Mặc không còn điềm đạm như lúc đầu nữa, hắn lạnh lùng và dứt khoát ra lệnh cho Cúc Cúc. Cúc Cúc mắt đỏ hoe sắp khóc đến nơi, nhưng vẫn cứng đầu không chịu gọi tôi là mợ chủ.
Nếu bây giờ đang là thời điểm kiếp sau của tôi, thì tôi sẽ rất vừa ý vì kẻ tiểu tam này bị Tử Mặc trị cho một trận. Nhưng đây là kiếp trước, nhiệm vụ của tôi là cắt đứt quan hệ với Tử Mặc.
Nên việc tôi trở thành vợ của Tử Mặc, trở thành “mợ chủ” của Cúc Cúc là điều không thể.
Tôi đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó xử này:
“Cúc Cúc nói đúng, dù gì chúng ta cũng chưa chính thức kết hôn, chưa thể gọi là mợ chủ được. Đừng ép em ấy quá.”
Tử Mặc kinh ngạc nhìn tôi:
“Em nói vậy là sao? Sao em có vẻ lạnh nhạt với đám cưới của chúng ta vậy?”
“Không phải…”
Nói với Tử Mặc rằng chúng ta không thể kết hôn, đám cưới này không thể xảy ra, nếu nó xảy ra thì cả hai chúng ta đều gặp phải họa sát thân sao? Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-quy-dung-bo-em-mot-minh/2731990/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.