Tình yêu, bất luận là đúng hay sai, nó vẫn chính là thứ tình cảm mãnh liệt và khó dứt bỏ nhất. Là cha con thì như thế nào? Lý trí mặc định là cha con, nhưng trái tim thì không. Bởi vì, lý trí nghe theo chân lý, còn trái tim lại một mực phụ thuộc vào thứ tình cảm chân thành.
Bất chấp luân cường đạo lý, bất chấp ánh nhìn của người đời, bất chấp tất cả, chỉ mong sao được hạnh phúc, như vậy thì có gì là sai trái đây? Yêu, ai ai cũng đều có quyền được yêu. Nắm giữ tình yêu, cũng đồng nghĩa với việc chính là nắm giữ cả cuộc đời. Yêu một người, thương một người, đó là thứ cảm xúc mơ hồ, nhưng rõ ràng vẫn chính là ngọt ngào vô cùng. Gã nhớ cái cảm giác mỗi lần ân ái cùng với đứa con của mình. Gã nhớ từng tiếng thở dốc cùng với ánh mắt câu hồn của cậu. Gã nhớ tất cả, tất cả, một tấc da tấc thịt cũng đều không bỏ qua.
Con trai, ở con có điều gì ngọt ngào mà khiến cho baba không thể nào dừng lại, chỉ có thể mê loạn trầm luân? Con trai, con rất đặc biệt, đặc biệt trong trái tim của baba. Nếu như cậu là thiêm sứ, vậy gã chính là ác quỷ, bẻ gãy đi đôi cánh tự do của cậu.