Bị đả kích, Tần Ninh nâng cánh che mặt.
Nửa này không thấy nhiệt độ biến mất, thẳng thắn nằm sấp xuống đất, chết sống không đứng dậy.
Bạch Hử ngẩng đầu, nhìn trần phòng lõm một mảng, một nắm tay đặt bên môi, vai khả nghi run run hai cái.
Cảnh này vừa vặn bị Tần Ninh thấy.
Bạn nhạc trạc nào đó càng cảm thấy “bi thương”.
“Muốn cười cứ việc cười, nhịn khó chịu.”
Không giống chim phượng trưởng thành khác, cho dù biến thành hình thái nguyên thủy, Tần Ninh vẫn có chút tính trẻ con. Đặc biết lúc giận dỗi, hai mắt hơi tròn, không quyến rũ như chu tước, cũng không mị hoặc như thiên nga, lại đặc biết hấp dẫn người.
Hai giây sau, tiếng cười sang sảng vang vọng trong phòng.
Tần Ninh tiếp tục nằm rạp dưới đất.
Lông đuôi không trải ra được, thẳng thắn cuộn lại trước người, híp mắt nhìn Bạch Hử, hung hăng nghiến răng.
Nói là nói như vậy, vậy mà y cười thật!
Bị nhìn chằm chằm một hồi, Bạch Hử ho nhẹ một tiếng, cất bước đi đến trước mặt Tần Ninh, ngón tay thon dài vuốt ve lông cứng trơn bóng, ý cười nơi đáy mắt mãi không tan đi.
“Thật sự buồn cười như vậy?” Tần Ninh càng phiền muộn hơn.
“Không có.” Bạch Hử lắc đầu, giọng điệu chân thành, phối hợp với biểu tình, lại không có bất cứ độ đáng tin nào.
“Em phải duy trì thế này bao lâu?”
Tần Ninh cúi đầu, nhìn cánh, có chút buồn rầu.
Vừa rồi cậu đã phát hiện, bản thân không thể biến trở lại!
Đây cũng là “di chứng” sau khi thành niên?
“Ít thì năm ngày, nhiều thì mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-ninh-phan-dau/888057/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.