“Cháu tên Thanh Tịch, cháu tên Thanh Không.”
Hai thanh loan nhỏ có huyết thống thiên nga, theo truyền thống của phượng hoàng, trách nhiệm đặt tên tự nhiên rơi vào trên vai Bạch Hử.
So với Xích Quân khổ não, Bạch Hử đặc biệt dứt khoát.
Vỗ vỗ vai thanh loan, ngoại trừ tên, một câu giải thích thêm cũng không có.
Tên tộc trưởng và trưởng lão?
Không có.
Có ý nghĩa tượng trưng cho gia tộc?
Cũng không có.
Vinh quang của tộc đàn?
Lại càng không có.
Hai thanh loan nhỏ thích ứng tốt đẹp, thậm chí vui vẻ mở cánh ánh sáng, nhẹ nhàng vỗ hai cái.
Lúc này Tần Ninh mới phát hiện, lông vũ của thanh loan không phải một màu thuần túy, mà là màu xanh đậm đậm nhạt không đều xếp chồng lên nhau, phần ở gần đỉnh lông cứng mơ hồ phát ánh sáng xanh.
Phát hiện Tần Ninh nhìn đồng bạn, chu tước nhỏ không phục.
Một thân lông xanh, chỗ nào đẹp!
“Tiếu ——”
Sau tiếng kêu to non nớt, cánh ánh sáng lửa đỏ mở ra.
Khiêu khích vô cùng rõ ràng, thanh loan lập tức quay đầu, hai mắt híp lại.
Hai chim hoàng đối diện, đều ánh mắt bất thiện, có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.
Chim phượng có vẻ hòa bình hơn.
Nguyên nhân ở chỗ, bạn thanh loan nào đó đứng cũng có thể ngủ. Vốn là hai chọi một, nhân lúc đối phương không tinh thần đi tấn công, thật sự phẩm hạnh không ra gì, tổn hại kiêu hạo của phượng hoàng.
“Tiếu!” Lông đỏ, đừng quá đáng!
“Tiếu tiếu!” Chỉ cho mình khoe lông, không cho phép người khác, lý gì đây! Một thân lông xanh, đậm nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-ninh-phan-dau/888043/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.