Đường đi trong đá lớn cũng không bằng phẳng, giống như một đường dốc, trực tiếp thông xuống lòng đất. 
Trên đường, không gian đột nhiên thu hẹp. 
Tần Ninh gần như bị kẹp trong đá, không thể nhúc nhích. Không thể không hít sâu, nghiêng đầu, mới miễn cưỡng tránh thoát, không bị đập phải. 
Qua một lần này, vải tơ nhện trên người biến thành màu xám. Phần bị Lật Nhan xé ra, vặn lên buộc chặt, khoác lỏng lẻo lên vai. Lúc đi qua khe đá, bị lực ma sát cản trở, nút buộc buông lỏng, vải dệt kéo rơi bên hông. 
Vách đá rất lạnh, như núi băng màu đen. 
May mà coi như trơn nhẵn. 
Bằng không, gập ghềnh như hành lang vừa rồi, không đợi được đến khi ra ngoài, đã bị cọ mất một tầng da. 
Tần Ninh gian nan di chuyển, đi được đại khái hai trăm mét, rốt cuộc rời khu vực hẹp nhất. 
“Hô –” 
Thở ra một hơi, Tần Ninh dừng lại, hơi hoạt động tay chân. 
Sinh tồn trong khe hẹp, nói thì dễ nghe, thật phải làm, không mấy người có thể chịu được. 
Đường càng ngày càng rộng, gió càng lúc càng lớn. 
Tóc dài bị gió cuốn qua, tầm mắt bị che, làm cho đi về phía trước càng thêm khó khăn. 
Kiên trì chung quy sẽ có báo đáp. 
Đại khái nửa giờ, Tần Ninh rốt cuộc xuyên qua đường hẹp, ra khỏi khe đá. 
Hai đầu lối đi, hoàn toàn là hai thế giới. 
Một bên vách núi dốc đứng, vách đá cao ngất, trải qua núi lửa phun trào, đất rung núi chuyển, gần như khắp chốn lộn xộn. Một bên khác lại là tiếng nước róc rách, gió mát lành lạnh. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-ninh-phan-dau/887987/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.