Sau này Phó Lôi nói: "Mấy chuyện này ai mà dám nói trước được, sống c.h.ế.t vốn đã do mệnh, không ai có thể một tay che trời cả. Thời gian đó anh Sấm đúng là quá bành trướng, anh ta đắc tội với nhiều người quá rồi. Chỉ là chuyện của A Tẫn, anh xin lỗi, thật sự anh không nghĩ tới...."
"Anh Lôi, không trách anh được, anh cũng đâu có cách nào, khi ấy suýt chút nữa anh cũng tự thân khó bảo toàn nữa mà."
Tôi nghiêm túc nhìn anh ấy, cười một tiếng: "Phạm phải tội nên chết, anh Sấm là trừng phạt đúng tội. Còn A Tẫn, chỉ có thể nói là do vận may của anh ấy không tốt thôi."
Hai năm đầu tiên tôi thật sự nghĩ rằng là do vận may của anh không tốt.
Phó Lôi cho rằng tôi ở lại Kim Triêu làm việc là bởi nhớ mãi không quên Chu Tẫn.
Ngay từ đầu đúng là vì vậy.
Chu Tẫn mất rồi, tôi cũng chẳng cần phải rời khỏi Hoài Thành để làm gì.
Huống chi tôi cũng không chắc là có phải anh đã c.h.ế.t thật rồi không, lỡ như ngày nào đó anh còn sống rồi trở về thì sao.
Ngày qua ngày, năm này qua năm khác.
Mãi đến ngày hôm nay của bảy năm sau tôi mới hoàn toàn tin rằng anh đã c.h.ế.t thật rồi.
Nếu anh còn sống, chỉ cần còn một hơi thôi anh cũng sẽ không nỡ bỏ tôi ở lại.
Đã sớm nên buông xuống, ba năm trước tôi cũng đã muốn buông.
Nhưng mà sau đó tôi lại nhận được một cuộc điện thoại. Cuộc gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nhien/3729625/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.