Tôi đập rớt cánh tay anh xuống, nhíu mày nói: "Đừng táy máy tay chân, Chu Tẫn, anh nghe cho rõ đây. Anh muốn ở bên ai là chuyện của anh, không cần cố ý nói cho tôi biết. Hôm nay tôi kéo anh ra ngoài là do tôi nhất thời xúc động, anh không cần lấy Tống Tiếu ra nói, không liên quan gì đến tôi hết."
Chu Tẫn sửng sốt, cười rộ lên như đóa hoa hướng dương: "Giận à? Tôi đùa thôi."
Tôi không nhịn được lườm anh một cái, đẩy anh ra rồi đứng dậy rời đi: "Đừng có quậy nữa, đi về."
----
Kì nghỉ hè kết thúc, sau khi khai giảng tôi đã là sinh viên năm hai.
Năm ấy xảy ra rất nhiều chuyện.
Nói đúng ra thì đây cũng là bước ngoặt của đời tôi.
Chu Tẫn thường xuyên gửi tin nhắn cho tôi, hẹn tôi ra ngoài chơi.
Tôi nghiêm túc trả lời anh rằng tôi phải đi học, phải học thật tốt. Lúc rảnh rỗi còn phải đi tìm vài chỗ làm gia sư để kiếm thêm thu nhập.
Tôi còn thuận miệng nói một câu, Kim Cương là cái KTV to như vậy mà sao lại trả lương trễ thế?
Tôi làm thêm nửa tháng, tính ra tiền lương cũng được một ngàn tám.
Tiền lương của Đào Tử và mọi người cũng chưa được trả, bọn họ có nói với tôi rồi, cũng chẳng phải lần đầu tiên bị như vậy. Có khi còn trễ lương tận một hai tháng mới trả, nhưng cũng chỉ là trễ thôi, chưa đến mức quỵt lương.
Nhưng tôi thật sự cần gấp, sắp tới là sinh nhật của mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nhien/3729613/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.