Tâm trạng của tôi hơi phức tạp, cuối cùng vẫn đi qua rồi lên xe.
Vừa ngồi vào ghế Diệp Thành đã đưa một chai nước hoa và túi xách của Bvlgan qua cho tôi, cười nói: "Quà của em."
Nếu anh ta khăng khăng muốn tặng thì tôi cùng chỉ đành thuận tay cầm lấy, lễ phép cười: "Cảm ơn."
"Anh đưa em về nhà."
"Ừ."
Diệp Thành lái xe đưa tôi về nhà.
Suốt một đường không ai nói gì.
Tới dưới cổng chung cư tôi không xuống xe ngay, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta:
"Luật sư Diệp muốn nói gì với em?"
"Em không cần xa lạ với anh vậy, dù sao nếu nói rõ thì anh cũng nên gọi em là đàn chị mới đúng."
Luật sư Diệp vẫn luôn có đầu óc tỉnh táo, mồm miệng kín kẽ này lại phảng phất đang rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, đến cuối cùng mới khó khăn lên tiếng:
"Đại Yên, sao em phải như vậy?"
"Như nào?" Tôi không hiểu lắm: "Lên giường với anh?"
Diệp Thành sửng sốt, dường như không nghĩ tới tôi sẽ thẳng thắn trực tiếp như vậy. Anh ta nhấp môi, dưới ánh đèn trong xe có thể thấy rõ vẻ mặt ngượng ngập ấy.
Tôi buồn cười nói với anh: "Thấy anh khá tốt, mắt vừa nhìn đã thấy ưng với lại đến tuổi này của em có nhu cầu không phải rất bình thường sao?"
Môi Diệp Thành mím càng chặt hơn.
"Nam chưa cưới nữ chưa gả, đều trưởng thành hết rồi. Anh cũng rất hưởng thụ, đúng chứ?"
Tôi trêu ghẹo anh ta một câu rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nhien/3729601/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.