Cuối cùng Nam Gia Ngộ mất ngủ cả đêm. Anh không thể chợp mắt được,cứ nghĩ đến giấc mơ đấy.
Năm giờ sáng, Nam Gia Ngộ ra khỏi phòng, anh muốn ra ngoài cho dễ chịu thì nhìn thấy cửa phòng của cô mở. Anh thấy lạ, chẳng phải cô ta ở dưới nhà sao?
Nam Gia Ngộ đi qua,thấy Đường Dịch chống nạn ngồi xuống, cô đưa tay kéo hộc tủ ra cầm lọ thuốc lên rồi đổ ra hai viên uống vội.
Nam Gia Ngộ đã đặt dấu chấm hỏi cho lọ thuốc đó. Cuối cùng cô ta đang uống cái gì?
Anh đi vào, đi đến chỗ Đường Dịch giật lấy lọ thuốc của cô.
" Anh...".
Đường Dịch giật mình.
Nam Gia Ngộ nhìn cô, nhìn vẻ mặt của cô dường như cả đêm không ngủ rồi.
"Cô...đang uống cái gì đây?"Nam Gia Ngộ hỏi.
Đường Dịch quay mặt sang một bên, không dám đáp lại.
Không tin được anh lại biết chuyện này,vốn dĩ cô đã giấu rất kín rồi mà.
Nam Gia Ngộ nhìn cô rồi cầm lọ thuốc trên tay.
"Cô vì cái này mà tự lên đây lấy sao?".
Đường Dịch cắn môi dưới. Đúng thật cô không thể ngủ, cả đêm chỉ thức trắng. Đường Dịch chịu không được nữa mới dùng nạn đi lên phòng lấy, cũng rất khổ sở mới lên tới đây được với cái chân bị thương này.
Nam Gia Ngộ có chút nóng giận trong lòng. Anh im lặng cầm lọ thuốc rời đi,Đường Dịch chỉ biết cúi đầu xuống bởi vì cô không biết mình nên nói gì, biện hộ sao cho đúng.
...
Nam Gia Ngộ đến Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nhan-nguoi-chong-mau-lanh/3033625/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.