Nam Gia Ngộ đứng đó, anh nhìn Đường Dịch đang ngủ trên giường. Nam Gia Ngộ xoay lưng nhìn đồng hồ, lúc này gần sáng rồi anh vẫn chưa thể chợp mắt được. Anh đang đợi cô tỉnh dậy, nghiêm túc cùng mình nói chuyện cho rõ ràng.
Đường Dịch lúc này cũng đã tỉnh, cô ngồi lên, nhìn thấy căn phòng này liền tròn xoe mắt tỉnh giấc. Cái gì vậy? Sao cô lại ở trong phòng của Nam Gia Ngộ chứ?
“Tôi vừa đưa em ra khỏi tay thần chết đấy” Nam Gia Ngộ đứng cạnh lên tiếng.
Đường Dịch giật mình, cô quay sang nhìn anh. Làm sao cô ở đây? Còn nữa…làm sao anh lại cho cô nằm trên giường của mình chứ? Người đàn ông này sẽ không tức giận sao?
Nam Gia Ngộ đi đến, Đường Dịch thấy thế liền lùi ra phía sau, anh đưa tay ra rồi rút tay về lại.
“Được rồi, tôi biết em còn hoảng”.
“Có muốn uống nước để bình tĩnh lại không?” Nam Gia Ngộ dịu dàng hỏi.
“Anh…đã làm gì anh ấy? Tại sao tôi lại ở đây chứ?” Đường Dịch hỏi, cô nhớ rõ ràng sau khi mình uống xong li nước cam của Hứa Duật Sâm đưa mình thì cảm thấy buồn ngủ, lúc đấy mắt cô cũng rất mỏi rồi nên đã đóng máy lại rồi về phòng ngủ say. Rõ ràng đang ở nhà của Hứa Duật Sâm…vậy sao mà bây giờ lại ở đây chứ?
Còn là nhà của Nam Gia Ngộ?
Nam Gia Ngộ nhìn cô: “Em lo cho anh ta sao?”.
“Anh…rõ ràng tôi đang ở nhà anh ấy, lúc tối tôi còn…”.
Nam Gia Ngộ lấy trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nhan-nguoi-chong-mau-lanh/3033584/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.