“Đường Dịch, sao tôi không gọi cho em được hai hôm nay vậy?” Phó Hạc Hiên hỏi.
Đường Dịch khựng lại. Phải rồi, mấy ngày qua cô không nghĩ đến những đồ dùng của mình ở nhà Hứa Duật Sâm.
Mà…bản thân cô không muốn dùng đến những thứ đó nữa, chỉ muốn yên tĩnh, không ai làm phiền, không xô bồ và tạp nham thôi.
“Đường Dịch, Nam Gia Ngộ đã làm gì em? Tại sao em không chịu…”.
“Anh ta…không làm gì em”.
“Anh ta…đã cứu em”.
Đường Dịch nói, cô nhìn bát há cảo, mặt cứ cúi gầm xuống.
“Cứu mạng?”.
Đường Dịch run rẩy, cô lấy hết dũng khí kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Phó Hạc Hiên nghe.
…
Hứa Duật Sâm đi vào phòng ngủ của Đường Dịch, từ lúc Nam Gia Ngộ đưa cô đi, đồ đạc của Đường Dịch vẫn còn ở đây, không ai đến lấy nó đi.
Anh nhìn điện thoại của cô, nghĩ gì đó rồi cầm lên. Mở ra thì thấy hình nền điện thoại là ảnh cười của mình và Nam Gia Ngộ lúc trước. Nhìn thấy tấm ảnh, anh liền tức giận ném hư điện thoại.
“Tại sao?”.
“Rõ ràng cô không còn yêu anh ta mà?”.
“Các người đùa tôi sao? Dựa vào đâu bây giờ các người hạnh phúc chứ? Dựa vào đâu cô và Nam Gia Ngộ có thể tái hợp với nhau?”.
“Còn tôi…còn tôi…”.
Hứa Duật Sâm gục xuống, anh ôm đầu rồi hét lên.
“Dựa vào đâu tôi lại mất cô ấy…”.
“Mất đi người mình yêu chứ?”.
“Đường Dịch…tất cả do cô, đều là do cô…”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nhan-nguoi-chong-mau-lanh/3033575/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.