Máy bay Đường Dịch ngồi lên đã gặp sự cố rồi mất tích, các hành khách trên chuyến bay đó cũng mất tích theo không thể tìm được người. Khương Thần đứng bất động nhìn màn hình ti vi, li rượu trên tay rơi xuống, mảnh vỡ cứ thế văng tung tóe dưới sàn nhà.
“Không…không thể nào…”.
…
Một tháng sau.
Phó Hạc Hiên và Khương Thần đến phần mộ của Đường Dịch. Bởi vì mất tích không tìm được ai, còn là tai nạn máy bay nên mọi người đều cho rằng hành khách trên chuyến bay đó đều mất mạng cả rồi.
Khương Thần đặt bó hoa xuống mộ của Đường Dịch, cô đã rời xa bọn họ được mộ tháng, nếu như anh và Phó Hạc Hiên để cô rời đi sớm hơn một ngày đã không ra chuyện này.
“Đường Dịch, cả đời này em vất vả rồi”.
“Anh xin lỗi”.
Khương Thần nói. Phó Hạc Hiên đau lòng, anh quay mặt sang chỗ khác, nước mắt cũng rơi xuống lúc nào không hay. Cả tháng nay hai người đàn ông này chỉ biết chìm trong đau khổ, người không thấy, xác cũng không tìm được. Bọn họ hoàn toàn bất lực và không thể làm được gì rồi, chỉ có thể chấp nhận rằng Đường Dịch đã mất, cô ấy đã rời khỏi thế gian này.
Khương Thần đứng lên, anh nhìn chiếc lá đang rơi xuống rồi quay người nhìn Phó Hạc Hiên.
“Chúng ta về thôi” Khương Thần nói.
Phó Hạc Hiên gật đầu, cả hai xoay lưng cùng nhau rời khỏi nghĩa trang. Vừa rời đi được mười phút, lúc này có thêm một người tiến tới, tay cũng cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nhan-nguoi-chong-mau-lanh/3033560/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.