Nguyên một buổi tối ngày hôm qua tôi cứ ngủ không yên, vì vậy sang sáng hôm nay cơ thể có chút mệt mỏi, tinh thần cũng không mấy phấn chấn.
Hôm không có tiết học, nên tôi định sau khi dùng cơm ở ngoài tiệm sẽ về phòng ngay.
Chỉ là khi bước chỗ chỗ tiệm ăn thì bị một người từ bên trong bước ra đụng trúng.
"A, xin lỗi, xin lỗi".
Một giọng nói khá quen vang lên, tôi còn chưa kịp ngước mặt lên nhìn thử coi người đó là ai, thì anh ta đã lên tiếng trước "Duy Phúc?"
Trong tầm mắt của tôi lúc này xuất hiện hình ảnh của Trần Phi Võ.
"Cậu có sao không vậy? Lúc nãy đụng trúng cũng hơi mạnh đó".
Trần Phi Võ vừa nói vừa đưa mắt quan sát tôi một lượt.
Tôi cười cười, lắc đầu, đáp "Không sao hết, tôi vẫn ổn".
Nói tới đây, tôi liền ra vẻ ngạc nhiên, hướng anh ta mà trầm giọng hỏi "Mà sao giờ này anh còn ở đây ăn sáng, không lẽ hôm nay không đi làm sao?"
"À, không phải đâu, tại hôm nay tôi cảm thấy hơi mệt trong người, nên xin nghỉ nửa ngày mà thôi, lúc trưa sẽ tiếp tục làm việc".
Nghe anh ta nói vậy, tôi chỉ biết ầm ừ ra vẻ đã hiểu. Lại hỏi thêm "Còn vụ án mạng liên hoàn kia thì thế nào rồi, có tìm được manh mối gì hay không?"
Trần Phi Võ im lặng nhìn xung quanh một cái, chậm rãi đáp "Vô trong tiệm cơm trước rồi hãy nói, dù sao cậu cũng tới đây ăn sáng mà, cậu vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-lang-thu-7/4618720/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.