"Nếu như cậu đã mất dấu bạn của mình rồi, thì hãy về phòng ngay đi".
Lời của Trần Phi Võ vừa dứt, anh ta liền kéo tôi đứng dậy.
Do tôi không tìm ra lý do ở lại, nên bắt buộc phải làm theo ý của anh ta.
Tụi tôi bước ra khỏi phòng tiêu bản , đang chậm rãi đóng cánh cửa phòng lại, chợt ở phía bên trong phả ra một cơn gió lạnh, nó lạnh tới mức tôi bất giác rùng mình một cái.
Ở bên trong phòng, bỗng dưng truyền ra một tiếng hát của nam giới, tuy không nghe rõ lời, nhưng tôi có thể cảm nhận thấy âm thanh này rất thê lương và ma mị.
"Duy Phúc, cậu làm sao vậy?"
Trần Phi Võ vừa lay động người tôi vừa vang lên tiếng hỏi, trong giọng nói có chút lo lắng.
Tôi nhìn sang anh ta, dưới ánh sáng mờ mờ tối tối của dãy hành lang, khe khẽ trả lời "Tôi nghe thấy ở bên trong có một giọng hát của nam giới, âm thanh khiến cho tôi cảm thấy rất sợ hãi".
Nghe thấy giọng của tôi mang theo vẻ không chắc chắn, đôi chân mày của Trần Phi Võ nhíu lại, anh ta ngạc nhiên nhìn vào tôi một thoáng, rồi kế đó mới lên tiếng "Giọng hát nào? Tôi đâu có nghe thấy đâu? Có khi nào cậu nghe lộn rồi không?".
"Không thể nào".
Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói "Tôi hoàn toàn không nghe lộn đâu, bên trong phòng tiêu bản rõ ràng có tiếng hát khi mà".
Nghe tôi nói vậy, nét mặt của Trần Phi Võ hiện lên hoài nghi, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-lang-thu-7/4618699/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.