"A".
Tôi la lên một tiếng thất thanh, khi sự sợ hãi trong lòng đã không còn có thể kiềm chế được nữa.
Hai mắt của tôi mở ra thật lớn, toàn bộ cơ thể bị lay động dữ dội.
"Mơ thấy ác mộng à? Sao mà nửa đêm nửa hôm lại la hét um xùm như vậy chứ?"
Giọng nói của người bạn cùng phong Tống Nhựt Thành vang lên ở bên tai, làm cho tôi giựt mình một cái, ngay lập tức quay sang nhìn cậu ta.
Tôi hít một hơi lạnh, rồi gật đầu, trả lời "Đúng vậy, một giấc mơ rất kỳ lạ, chắc là dạo gần đây áp lực quá, nên mình mới mơ thấy ác mộng đó mà".
"Mà bỏ qua chuyện đó đi, bây giờ có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn bàn bạc với cậu, cậu phải chuẩn bị tinh thần thiệt tốt đó nha".
Tống Nhựt Thành đột nhiên lại nói chuyện vô cùng nghiêm túc, vừa nói cậu ta vừa đưa ánh mắt như thể thăm dò nhìn về hướng của tôi.
Tôi cười nhạt, rồi tiện tay đẩy cậu ta một cái, ra vẻ thờ ơ mà đáp "Có chuyện gì thì cậu cứ nói đi, làm gì mà thần thần bí bí như vậy chứ?"
Tống Nhựt Thành "suỵt" một tiếng, ra hiệu cho tôi im lặng, cậu ta chậm rãi tiến gần tới chỗ của tôi, nhỏ giọng, nói "Mình với Từ Dĩ An định rủ cậu tham gia vào đội tìm kiếm bí ẩn của vụ án mạng Tân Lang thứ 7 ".
"Cái gì?"
Tôi kinh ngạc kêu lên một tiếng, Tống Nhựt Thành ngay lập tức bụm miệng tôi lại, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-lang-thu-7/4618687/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.