Đó là một chàng trai, trên người mặc một bộ đồ cưới áo dài đỏ, da dẻ trắng bệch và có dấu hiệu bong tróc, đôi mắt nhắm nghiền lại, nhưng ở khóe mắt lại chảy xuống một dòng huyết lệ.
Tôi định lên tiếng hỏi Trần Phi Võ là có nhìn thấy những gì mà tôi đang nhìn thấy hay không? Thì từ phía sau đột nhiên có một bàn tay đánh mạnh vào gáy của tôi.
"Duy Phúc, Duy Phúc".
Ở bên tai của tôi bỗng vang lên một giọng nói, đồng thời có hai bàn tay đang lay động thân người tôi.
Theo phản xạ tự nhiên, tôi ngay lập tức mở mắt lớn ra, liền phát hiện bản thân của mình đang ở trong phòng.
"Duy Phúc, bộ cậu nằm mơ thấy ác mộng sao?"
Lý Hoành Nghị ở bên cạnh lo lắng lên tiếng hỏi.
Tôi giựt mình, tròn mắt nhìn sang cậu ta một cách ngạc nhiên.
Lý Hoành Nghị trông thấy vẻ mặt này của tôi, liền lập tức hỏi thêm "Duy Phúc, cậu bị làm sao vậy? Đừng làm sợ mình nha".
"Mình không sao".
Tôi lắc đầu, hít một hơi sâu, không nhanh không chậm trả lời "Cậu đừng lo lắng như vậy, chỉ là vừa mới thức dậy nên còn say ngủ thôi".
"Ờ, là vậy sao".
Lý Hoành Nghị khe khẽ gật đầu, bày ra nét mặt đã thấu hiểu.
Tôi không quan tâm tới biểu cảm này của cậu ta, bởi vì trong lòng hiện giờ đang rất rối rắm, tôi không hiểu bản mình tại sao có thể quay trở về phòng được, rõ ràng hồi tối hôm qua tôi đã ở phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-lang-thu-7/4618635/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.