Lăng Tiếu đứng dậy vừa muốn đuổi theo, những người trong phòng cũng ra tới. Không đợi Lăng Tiếu nói được lời nào, Trương Suất đã khoát tay lên vai y, “Lăng ca, ngươi đúng là có mắt! Ta thân với Hiểu Ninh từ nhỏ đến lớn, cho tới tận bây giờ cũng chưa thấy hắn chân chính động tâm với bất kỳ cô gái nào. Xem ra hắn đúng là đã sớm có tiềm chất nha, bị ngươi phát hiện rồi.”
Trình Ngôn nói: “Các người còn giấu giếm lâu đến vậy. Hiểu Ninh nhà chúng ta chính là đứa tốt nhất cả ngàn dặm mới tìm được, không thể để ngươi không dưng lấy mất vậy được, phải hảo hảo mời chúng ta một bữa đi.”
“Chuyện đó không cần nói, nhất định…”
Lăng Tiếu còn chưa dứt lời, Tôn Lỗi đã đứng lên, “Ta phải được gấp đôi, ta còn giúp các ngươi giữ bí mật nha.”
“Ngươi còn nói mà không biết thẹn?!” Khương Hạo gìm cổ Tôn Lỗi, “Đã sớm biết còn không khai cho bọn này? Ngươi cũng phải mời bọn ta ăn cơm!”
Lăng Tiếu nhìn một vòng: mấy người này đi ra mặt ai cũng cao hứng hết a, thế sao Hiểu Ninh lại nhìn như có vẻ rất tức giận? Y nhìn về hướng cầu thang hỏi: “Hiểu Ninh sao vậy, hình như không vui lắm?”
“Nga.” Trương Suất cười, “Bị bọn này chọc tức. Hắn từ đầu vừa mới nói xong, bọn ta cũng không tin, nghĩ là hắn nói đùa. Sau đó bọn ta tin thật, liền trêu hắn vài câu, kết quả hắn liền tức giận chạy đi. Không sao đâu, Hiểu Ninh tốt tính, sẽ không giận thật.”
“Các ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-lang-bien-tan-nuong/2199654/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.