“Ân?” Bối Hiểu Ninh gắp một miếng đậu phụ đông lạnh vừa được nấu chín chấm nước tương bỏ vào miệng.
“Hiện tại anh cảm thấy… rất hạnh phúc.” Lăng Tiếu thản nhiên nói.
“Hạnh phúc ưm?” Bối Hiểu Ninh miệng có chút bị đậu nóng làm phỏng nhìn Lăng Tiếu lải nhải hỏi lại một câu.
“Ừ.” Lăng Tiếu gật đầu, “Có em ở bên, anh cảm thấy hạnh phúc lắm. Rốt cục cũng có cái cảm giác gia đình. Em có biết đã bao nhiêu năm anh chưa từng có loại cảm giác này rồi không?”
Bối Hiểu Ninh nuốt miếng đậu phụ, nghiêm túc lắc đầu.
“Lúc mẹ anh còn sống, anh chưa từng cảm thấy điều ấy. Bà luôn vô cớ nổi giận với anh, cũng thường đánh đập, nói anh sẽ giống như cha anh là một kẻ không có lương tâm. Có một lần anh cãi lại nói người ta có lương tâm hay không cũng có một cha, còn anh chỉ có một người mẹ tâm thần. Mẹ anh khóc suốt một đêm. Anh cho đến bây giờ vẫn không hiểu nổi lúc ấy làm sao có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy. Sau đó mẹ anh cũng không còn, anh mới biết được bà đối với anh có bao nhiêu quan trọng.”
Lăng Tiếu hút điếu thuốc, chậm rãi nhả khói, “Sua khi ông ngoại tìm được anh muốn mang anh sang Mỹ, anh không muốn đi, ông cũng không có cách. Công việc ở San Francisco không thể bỏ, ông chỉ có thể mỗi lần trở về đưa cho anh rất nhiều tiền. Kết quả anh liền tiêu tiền như nước, bạn bè càng ngày càng nhiều. Bình thường ban ngày đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-lang-bien-tan-nuong/2199650/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.