Đến thứ năm, Bối Hiểu Ninh xin nghỉ thứ sáu và chủ nhật. Quản lý tỏ ra không vui, cuối cùng Bối Hiểu Ninh chủ động hy sinh toàn bộ ngày nghỉ của một tháng kế tiếp, lão bản lúc ấy mới gật đầu, xem như là đã cho phép.
Được lão bản đồng ý rồi, Bối Hiểu Ninh lại bắt đầu thấy đau đầu vì Lăng Tiếu, y chính là một kẻ về phương diện kia sinh lực tràn đầy đi, nếu biết mình trong một tháng tiếp không thể cùng y, không chừng y thực dám phát điên lên đến thẳng công ty cãi tay đôi với giám đốc lắm. Nhưng mà trước mắt cứ kệ móa nó mà liều mạng làm thôi, Bối Hiểu Ninh cũng không chú ý thêm nhiều nữa. Hắn nghĩ cố làm thêm mấy ngày cuối tuần rồi lại xin nghỉ chắc cũng không có vấn đề gì đi.
Ngày tiếp theo, mặc kệ Bối Hiểu Ninh phản đối thế nào, Lăng Tiếu vẫn kiên trì thuê xe đưa hắn về nhà cha mẹ. Y lấy lý do là muốn tương lai có một ngày tới nhà hắn đề xin cha mẹ vợ cho y rước Bối Hiểu Ninh đi. Bối Hiểu Ninh lo lắng bị người quen nhìn thấy, không có tâm trạng nói chuyện cùng y, một mực yên lặng chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đến nơi, Bối Hiểu Ninh ở trong xe thám thính tận năm, sáu phút, rồi mới chịu mở cửa xe, nhảy lên nhảy xuống như con thỏ. Sau đó đi thêm được không đến chục bước, hắn quả nhiên liền đụng trúng một người hàng xóm đang dẫn chó đi dạo. Bối Hiểu Ninh cố gắng giả vờ bình tĩnh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-lang-bien-tan-nuong/2199648/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.