Ra khỏi quán cà phê, Bối Hiểu Ninh gọi điện cho Lăng Tiếu. Lăng Tiếu nói đang ăn cơm ở nhà hàng, cũng gọi hắn qua ăn.
Bối Hiểu Ninh không muốn nghĩ nhiều, gọi xe theo địa chỉ Lăng Tiếu nói đến khách sạn.
Xuống xe, Bối Hiểu Ninh cảm thấy cso chút không đúng. Hắn cho rằng Lăng Tiếu chắc đang một mình ăn cơm, nhưng ngẩng đầu nhìn, trước mắt rõ ràng là nhà hàng hải sản tươi sống cao ba tầng. Như vậy nhất định còn có bằng hữu của Lăng Tiếu ăn cùng, có lẽ là đang nói chuyện gì quan trọng.
Bối Hiểu Ninh do dự không biết nên đi lên hay không, hay là gọi cho Lăng Tiếu nói hắn đã về nhà trước rồi. Lúc này thì điện thoại reo, là Lăng Tiếu.
“Đứa ngốc này, còn nhìn cái gì nữa?! Tôi cũng đã nhìn thấy em rồi.”
“A?” Bối Hiểu Ninh vội vàng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
“Ngẩng lên, phía trên, trên nữa, đó đúng rồi.”
Rốt cục Bối Hiểu Ninh cũng nhìn thấy Lăng Tiếu đang đứng sau cửa sổ lầu ba nhìn xuống đất.
“Mau lên đây đi, tẩng 3, Mãn viên xuân sắc.”
Không đợi Bối Hiểu Ninh nói cái gì nữa, Lăng Tiếu dập điện thoại, đi về chỗ ngồi.
Không có cách khác, Bối Hiểu Ninh chẳng thể làm gì khác hơn là kiên trì đến cùng vào nhà hàng vậy, đi theo người phục vụ đến phòng biển ‘Mãn viên xuân sắc’.
Cửa vừa mở ra, tình hình bên trong so với tưởng tượng của Bối Hiểu Ninh không khác biệt là mấy. Cả căn phòng sực nức mùi khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-lang-bien-tan-nuong/2199640/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.