Chương trước
Chương sau
Edit: phuong_bchii

________________

Sáng sớm, bên ngoài mưa vẫn còn rơi, ngược lại không giống mùa hè, có loại cảm giác đầu thu buông xuống.

Lúc Quý Liên Tinh mở mắt ra, người bên cạnh đã không thấy bóng dáng, chạy đi đâu rồi?

Nàng mang dép đi xuống lầu, đi tới góc cầu thang nghe thấy Giang Thự đang gọi điện thoại.

Lờ mờ nghe được một chút, chác là nói chuyện làm ăn. Đi công tác bàn chuyện làm ăn, đây đối với Giang Thự mà nói là chuyện thường như cơm bữa.

Quý Liên Tinh vịn lan can, im lặng không lên tiếng nhìn cô, thân hình Giang Thự cao gầy mà thẳng tắp, cả người tự tin và tao nhã bẩm sinh, nhu tình trong ánh mắt Quý Liên Tinh tràn ra, lẳng lặng nghe cô gọi điện thoại.

Một lát sau, Giang Thự cúp điện thoại, xoay người lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy Quý Liên Tinh.

"Sớm vậy? Không ngủ thêm một lát hả?"

Quý Liên Tinh dựa vào lan can, cũng bất động, lười nhác nói: "Chị không ngủ nướng với em, em ngủ không được."

Mắt Giang Thự chứa ý cười, từ góc độ của cô nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy hai chân Quý Liên Tinh, vừa trắng vừa nhỏ còn rất thon, lúc trước chính là bị đôi chân này mê hoặc.

Khi đó không biết vì sao, lúc nhìn thấy nàng hát mặc quần đùi liền hoảng hốt, sau đó chậm rãi hiểu được nội tâm, Giang Thự mới biết mình ghen tị.

Ánh mắt của cô tự nhiên dời đi, cúi đầu giả vờ nhìn điện thoại di động, nụ cười trên khóe môi lại không ngừng nhộn nhạo, có loại cảm giác mở cờ trong bụng, bỗng dưng cảm thấy ở chung với Quý Liên Tinh là một chuyện rất hạnh phúc, quan hệ của hai người cuối cùng cũng đã sáng tỏ, không liên quan đến tiền bạc, có liên quan đến tình yêu.

"Ăn xong bữa sáng lái xe đến thành phố B sao?" Giang Thự nói.

"Được, bữa sáng chị muốn ăn gì? Em làm cho chị." Quý Liên Tinh vịn cầu thang đi xuống, nàng mặc quần ngủ ngắn, theo bước chân, đôi chân trắng nõn ma sát trên chất liệu quần đùi, da thịt trắng nõn làm cho người ta nhớ tới bơ trên bánh ngọt.

Giang Thự tự nhiên đi về phía nàng, khi Quý Liên Tinh bước xuống bậc thang cuối cùng, khoảng cách giữa hai người đã rất gần, cô vươn tay, ôm Quý Liên Tinh vào trong lòng, "Ăn cái gì không quan trọng, muốn ôm một cái trước."

Quý Liên Tinh bị ôm đầy cõi lòng, có một chút bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng lại nằm trong dự liệu.

"Chị có cảm thấy chị càng ngày càng thích làm nũng không?" Quý Liên Tinh cười ôm lại cô, nàng rất thích dáng vẻ của cô bạn gái nhỏ Giang Thự này.

"Không cảm thấy." Giang Thự vùi cằm vào cổ Quý Liên Tinh, nhẹ nhàng cọ vài cái, "Em cảm thấy chị quá dính người sao?"

Giọng nói có chút bất mãn, Quý Liên Tinh nghe ra được.

"Sao có thể, ngược lại rất thích dáng vẻ này của chị."

Dáng vẻ gối công chúa này.

Quý Liên Tinh ở trong lòng mặc niệm một lần, không dám nói ra miệng.

Sau đó nàng đi nấu bữa sáng, Giang Thự cầm máy tính xử lý một chút công việc.

Bữa sáng xong xuôi cũng sắp chín giờ, mang theo một ít vật phẩm thiết yếu, hai người xuất phát đi tới thành phố B.

Mặc dù là hai tòa thành thị khác nhau, nhưng khoảng cách cũng không xa, lái xe ba giờ là có thể đến.

Thành phố B là thành phố lớn gần với thành phố A, tới nơi này dốc sức làm người trẻ tuổi cũng rất nhiều, kinh tế phát triển, hai cực phân hóa lớn, nghèo vẫn nghèo, giàu thì giàu dầu chảy đầy đất.

Quý Liên Tinh từ khi xe chạy vào thành phố này đã có loại cảm giác này, nhịp sống rất nhanh, từ bước chân đi về phía trước của người qua đường là có thể nhìn ra, hơn nữa người trẻ tuổi rất nhiều, có chút ăn mặc lòe loẹt.

Nhìn bước chân vội vã của bọn họ, Quý Liên Tinh nhớ tới mình mấy năm trước.

Vòng qua khu phố xá sầm uất, tiếng người ở trung tâm thành phố ồn ào, chật như nêm cối.

Quý Liên Tinh yên lặng chờ đèn xanh đèn đỏ, trong lúc đó nhìn sang Giang Thự, phát hiện cô đã ngủ.

Người phụ nữ này...... Thật đúng là ngủ lúc nào cũng đẹp.

Đèn xanh sáng lên, xe phía trước vẫn không đi, Quý Liên Tinh có chút sốt ruột, nàng còn chưa bấm còi, xe phía sau đã bắt đầu điên cuồng ấn, nàng bị kẹp ở giữa không có cách, đành phải ấn hai cái.

Xe phía trước mới chậm rãi đi về phía trước, chỉ là hai tiếng còi này đánh thức Giang Thự.

"Hả? Sắp tới chưa?" Giang Thự còn ngái ngủ, không biết tại sao lại ngủ.

"Sắp rồi, còn 1 km nữa là đến khách sạn rồi."

Khách sạn đi tới là một chuỗi khách sạn năm sao rất nổi tiếng ở địa phương, xe Quý Liên Tinh chạy vào, phía trước xếp hàng một chiếc Land Rover màu đen, chính là chiếc vừa rồi khi chờ đèn xanh đèn đỏ dừng lại.

Quý Liên Tinh nhìn chằm chằm biển số xe, cảm thấy chiếc xe này có chút quen mắt, hơn nữa biển số xe cũng thuộc thành phố A. Nàng lâm vào trầm tư, rất nhiều năm trước, La Dung lái cũng là loại xe này, trí nhớ có chút quá xa xưa.

Nàng còn nhớ rõ đêm hôm đó, lúc nàng cầm bút ghi âm đi nói chuyện với Trương Danh Nhạc có bao nhiêu căng thẳng.

Cách ba năm, nhớ lại vẫn cảm thấy cả người nổi da gà, trong nháy mắt đưa nàng vào tình cảnh lúc đó.

"Sao vậy?" Giang Thự nhận ra cảm xúc vi diệu của nàng, theo ánh mắt Quý Liên Tinh nhìn chiếc xe phía trước, còn nói: "Còn là xe của thành phố A chúng ta."

"Chị còn nhớ La Dung không?" Quý Liên Tinh thật ra vẫn luôn rất bội phục cô ấy, cũng rất thích cô ấy, có lẽ là bởi vì cô ấy từng giúp đỡ mình.

Mặc dù mấy năm nay cũng không có liên lạc, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ tới.

"Đương nhiên nhớ, La tổng cô ấy, làm ăn càng ngày càng lớn, danh tiếng cũng rất lớn, ở thành phố A, chị còn phải gọi cô ấy một tiếng đại tỷ đó." Trên thương trường ai nghe được tên La Dung mà không giơ ngón tay cái lên đâu?

Đặc biệt là sau khi La Dung ly hôn, mất đi tình yêu, nghênh đón đỉnh cao lần thứ hai của sự nghiệp, nghe nói việc làm ăn của cô ấy đã làm được rất nhiều lĩnh vực, hiện tại cái gì cũng đầu tư một chút, ánh mắt nhanh tàn nhẫn chuẩn, người phụ nữ kia, rất đáng sợ.

Chiếc Land Rover phía trước chạy về phía bãi đỗ xe, Quý Liên Tinh chậm rãi đi theo.

Mà La Dung, đề tài này coi như là nhất thời cao hứng mà thôi, Quý Liên Tinh cũng không có ý nghĩ muốn liên lạc với cô ấy, lấy đẳng cấp hiện tại của đối phương, cảm giác có chút trèo cao, Quý Liên Tinh là một người rất biết thân biết phận.

Nàng lái xe vào bãi đỗ xe, sau khi đỗ xe xong hai người xuống xe, thật trùng hợp, chiếc Land Rover kia dừng ngay sát vách hai người.

Xuất phát từ tò mò, Quý Liên Tinh nhìn về phía Land Rover nhiều thêm mấy lần, nhưng cửa sổ xe đóng chặt, người bên trong vẫn không đi ra.

Suy nghĩ quá nhiều, làm sao có thể trùng hợp như vậy.

Quý Liên Tinh bỏ đi loại ý nghĩ này, cầm đồ đạc cùng Giang Thự đến lầu một, các nàng đến đại sảnh đăng ký nhận phòng, sau khi cầm thẻ phòng, hai người đi thang máy lên lầu.

Trong thang máy chỉ có hai người, Giang Thự đi vào đứng không bao lâu, nói:

"Nhím Nhỏ, có phải chị làm lỡ công việc của em không?"

"Không có." Ánh mắt Quý Liên Tinh hoang mang, không biết tại sao Giang Thự lại có ý nghĩ như vậy.

"Em cũng có công việc của mình, đi công tác với chị rất nhiều chuyện xử lý không tiện phải không?"

"Chị quan trọng nhất." Quý Liên Tinh không do dự nhiều lắm, nàng chính là nghĩ như vậy, giọng điệu nghiêm túc: "Dựa theo logic của chị, vậy có phải em còn làm lỡ công việc của chị không? Bởi vì tay của chị bởi vì em mới bị thương."

Vừa nói như vậy, Giang Thự trong nháy mắt yên lặng.

"Cho nên, giữa chúng ta không cần so đo nhiều như vậy, ai chăm sóc ai nhiều một chút, ai chăm sóc ai ít một chút, thật ra em cũng không để ý." Quý Liên Tinh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Giang Thự, "Vẫn là câu nói kia, chị quan trọng nhất."

"Ừ, biết rồi." Trong lòng Giang Thự tràn đầy, loại cảm giác được xác định 100% này thật sự quá tuyệt vời, Quý Liên Tinh luôn biết cô để ý cái gì.

Thang máy rất nhanh đến tầng cao nhất, hai người đi ra ngoài, Quý Liên Tinh lấy thẻ phòng ra quẹt một cái, nàng đột nhiên phát hiện số lần thuê phòng với Giang Thự hình như rất ít.

Ngoại trừ buổi tối lần đầu tiên gặp mặt, sau đó đều không thuê phòng ở bên ngoài.

Sau khi vào phòng, gian phòng rất rộng rãi, là loại lấy ánh sáng vô cùng tốt, tầm nhìn bên ngoài cửa sổ sát đất rất tốt, cả tòa thành thị nhét vào trong mắt, buổi tối hẳn là sẽ càng xinh đẹp.

Quý Liên Tinh cất hành lý, lấy đồ ra sắp xếp lại, thấy Giang Thự lại bắt đầu gọi điện thoại, nhìn ra được cô thật sự rất bận.

Rất nhanh Giang Thự cúp điện thoại, nói với Quý Liên Tinh: "Khách hàng đang chờ chúng ta ở nhà hàng dưới lầu."

"Nhanh vậy sao?"

"Đúng, anh ấy vừa tới."

"Vậy chúng ta đi xuống trước thôi."

Nhà hàng ở tầng mười tám, kiểu Tây, hai người đều có khẩu vị bình thường, từ trước đến nay không thích cơm Tây, cho nên coi như là tiếp khách hàng.

"Xin hỏi có hẹn trước không?" Nhân viên phục vụ lễ phép hỏi.

"Bàn 02, Johnny."

Khách hàng này tên là Trương Lập, nhất định phải đặt cho mình một cái tên nước ngoài là Johnny, còn nói Trương Lập là Johnny, rất thuận miệng, không cho phép người khác gọi tên tiếng Trung của hắn. ngôn tình tổng tài

Đây là chỗ Giang Thự vẫn không hiểu lắm, người Trung Quốc bàn chuyện làm ăn với người Trung Quốc, còn muốn gọi hắn bằng tiếng nước ngoài, đây không phải giả bộ X thì là cái gì?

"Thưa cô, mời đến bên này." Nhân viên phục vụ rất quen thuộc, lễ phép dẫn đường cho hai người, dẫn tới bên cửa sổ, nơi đó ngồi một người đàn ông.

Một thân âu phục, giày da bóng lưỡng, tóc hai tám, bôi một ít keo xịt tóc, râu quai nón, xem ra là rất thích ăn mặc, nhưng cũng không phải kiểu dễ nhìn, nổi trên mặt ngoài.

"Johnny." Giang Thự chủ động gọi tên hắn.

Đối phương ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Thự trong nháy mắt sửng sốt, rất nhanh phục hồi tinh thần lại, lộ ra nụ cười xán lạn: "Xin chào, Joy."

Giang Thự:......

"Gọi tôi là Giang Thự là được." Ngay sau đó Giang Thự giới thiệu Quý Liên Tinh, nói: "Đây là bạn thân của tôi."

Vẻ mặt Giang Thự rất tự nhiên, vẻ mặt Quý Liên Tinh càng tự nhiên, lịch sự chào hỏi.

Trước khi đến cũng đã thương lượng xong, nói là bạn thân.

Ở trong giới kinh doanh, không chỉ là kinh doanh, còn có nơi làm việc, đối với đồng nghiệp hoặc là khách hàng tiết lộ quá nhiều cuộc sống riêng tư là không cần thiết, điều này Giang Thự và Quý Liên Tinh đã đạt thành nhận thức chung, có chút quan hệ nói ra miệng không bằng không nói.

Nếu chỉ là bàn chuyện làm ăn thì hãy tập trung vào chuyện làm ăn, về phần quan hệ giữa hai người, không cần thiết phải để cho người đàn ông Trương Lập này biết.

"Giang tổng, mời ngồi." Trương Lập còn tính là lịch sự, nhìn Quý Liên Tinh, nói: "Cô đây cũng ngồi đi."

Ba người ngồi xuống, tùy tiện gọi chút đồ ăn, dù sao cũng không thích ăn.

Giang Thự xuất ra tác phong trước sau như một, đi thẳng vào vấn đề.

Cô có cách nói chuyện rất chuyên nghiệp, mặc dù là nói chuyện, nhưng có lẽ là bởi vì nguyên nhân biểu cảm tự nhiên hào phóng, cũng không làm cho người ta cảm thấy gượng gạo.

Vị quý ông phương Tây Johnny này rõ ràng rất ăn bộ dạng của Giang Thự, trong lúc đó nhiều lần ném tới ánh mắt tán thưởng Giang Thự, Quý Liên Tinh ngồi ở một bên miễn cưỡng cười vui.

Người đàn ông này, mặt đều muốn cười nát bét.

Quý Liên Tinh nghĩ thầm, tuy rằng bạn gái tôi rất đẹp nhưng anh cũng không thể nhìn như vậy chứ?

Kết quả nụ cười của người đàn ông kia càng lúc càng xán lạn.

Quý Liên Tinh mím môi, có chút chán ghét ánh mắt của hắn.

Nói tới một nửa, Quý Liên Tinh đứng dậy nói muốn đi toilet một chuyến, mượn lý do này muốn đi điều chỉnh lại tâm tình một chút, chỉ là nói chuyện công việc mà thôi, ánh mắt người khác lại không khống chế được, nàng chỉ có thể khống chế hành vi của mình.

Giang Thự cũng không để trong lòng, nhìn theo nàng.

Quý Liên Tinh đứng dậy, đi toilet rửa tay, nàng qua loa rửa tay, lấy son môi trong túi ra bổ sung một chút, nhìn dáng vẻ của mình trong gương, lại sửa sang tóc.

"Tiểu Quý?"

Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của người phụ nữ thành thục, trầm thấp có lực, bởi vì là câu hỏi, âm cuối thoáng dâng lên, nhiều hơn vài tia ý nhị.

Quý Liên Tinh quay đầu, phát hiện hóa ra là La Dung.

Trong lòng nàng sinh ra vài tia bất ngờ, lúc vừa mới nhìn thấy chiếc Land Rover kia, còn tưởng rằng là mình suy nghĩ nhiều, không nghĩ tới thế mà lại là thật.

"La tổng, thật sự là chị!" Nàng giải thích: "Vừa mới nhìn thấy một chiếc Land Rover, còn là biển số của thành phố A, đã nghĩ tới chị rồi."

La Dung thay đổi vẻ nghiêm túc ngày xưa, cười nói: "Tôi cũng vậy, nhìn cô quen mắt, không ngờ thật đúng là cô. Thế nào rồi, về thành phố A phát triển sao?"

"Ừ, vừa về không lâu, chuẩn bị sau này ở thành phố A phát triển."

La Dung đánh giá từ trên xuống dưới, nhìn kỹ Quý Liên Tinh, ba năm không gặp, cô bé trở nên trưởng thành ổn trọng, nét mặt tăng thêm vài phần tự tin, xem ra mấy năm nay cô bé sống không tệ.

"Sau này cô tự mình làm ăn phải không?"

"Vâng, tôi đã mở nhà trọ và quán bar ở các điểm du lịch của huyện Lộ Quả."

La Dung gật đầu, trong mắt có vài phần tán thưởng.

"Không tồi, người trẻ tuổi chính là phải tự mình xông vào con đường của mình, khai thác thiên địa mới của mình." Cuối cùng lại hỏi một câu: "Cho nên định ở thành phố A lại làm cái gì?"

Quý Liên Tinh ngượng ngùng nở nụ cười, "Thật ra còn chưa nghĩ ra, phải đợi cửa hàng bên huyện Lộ Quả rời tay mới tính, trước mắt còn chưa có suy nghĩ."

Nghe nàng nói không có suy nghĩ, khóe môi La Dung nở nụ cười.

"Không có suy nghĩ? Vậy vừa vặn, nếu không tôi cung cấp cho cô một chút suy nghĩ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.