Edit: Rabbit
“Một đám phế vật, đừng để cho tôi nghe thấy những lời vô dụng đó, nếu không cẩn thận tôi cho toàn bộ các người chôn cùng.” Lời nói khiến cho người ta như rơi vào hầm băng, mang đầy sự tàn nhẫn, làm cho người ta không rét mà run.
“…… Cậu Lý, không phải chúng tôi không cứu vị tiểu thư kia, mà là ý chí của vị tiểu thư kia rất yếu ớt, thân thể còn kháng cự lại trị liệu chúng tôi.” Mặc dù vẻ bề ngoài của người đàn ông này lịch thiệp nhưng ẩn sâu là một sự đáng sợ, cho nên lúc nói chuyện viện trưởng Trương cũng phải cẩn thận gấp đôi, sợ chọc làm cho người đàn ông này tức giận.
“…… Các người đi ra ngoài trước đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.” Có chút mỏi mệt nhắm mắt lại, hắn muốn che dấu cô độc cùng bất lực trong mắt.
Mọi người vốn cũng đã sợ tới mức ba hồn bảy vía đều bay đi mất, khi nghe được câu này như tìm thấy thiên đường, trên mặt đều lộ ra nụ cười giải thoát, nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh.
Trong căn phòng màu trắng dày đặc thuốc tiêu độc, tản ra nồng đậm hơi thở ưu thương.
Giờ phút này Lí Hạo Nhiên không hề có nụ cười tà khí thản nhiên như trước, không còn ý tưởng phức tạp. Giờ phút này hắn dường như trở lại chàng trai ba năm trước đây, một cậu trai đẹp đẽ có nụ cười như ấm áp ánh nắng mặt trời, là bạch mã hoàng tử của tất cả các nữ sinh. Trên khuôn mặt nho nhã trắng nõn tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-khoc-tong-giam-doc-vo-tam-the/2859725/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.