Liêu Trường Viễn có bề ngoài khá hoàn hảo, ngũ quan sâu sắc, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, cánh mũi thẳng, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt này khiến hắn nhìn qua rất có linh khí.
Lý Cẩm Thành học cấp ba ở trường này, bởi vậy cậu cùng Liêu Trường Viễn đều là bạn học.
Quan hệ của hai người không thể nói rõ là tốt cũng không thể nói rõ là xấu. Chỉ là Lý Cẩm Thành là trời sinh khá đẹp, hơn nữa khi đó cậu tâm tư đơn thuần, đối với tình yêu hoàn toàn có ảo tưởng nhất định. Bởi vậy khi Liêu Trường Viễn như thiên thần đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu, cũng hứa hẹn tự mình có thể cứu vớt cậu thoát khỏi cái gọi là hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng nên sau đó cậu chỉ nghe lời Liêu Trường Viễn.
Nghe bên tai có tiếng gọi mình, Lý Cẩm Thành mở cửa xe nói: “Có việc gì?”
“Cẩm Thành, vì sao không tiếp điện thoại của anh?”
Liêu Trường Viễn vẻ mặt và ngữ khí đều có chút ủy khuất, Lý Cẩm Thành nhớ tới Lý Gia Tuấn, cảm thấy hai người hành động rất giống như nhau.
Tuy rằng Liêu Trường Viễn ngoại hình thực xuất chúng, nhưng dù ở chỗ nào, hắn đều là cho người khác cảm giác con người hắn tồn tại một loại sỉ nhục.
Người ở Hồng Kông đại đa số tư tưởng rất truyền thống, nhất là ở giới thượng lưu rất chú trọng xuất thân huyết thống. Bởi vậy cho dù chỉ là nghe nói, Lý Cẩm Thành cũng có thể đoán được hắn ở Liêu gia được đãi ngộ như thế nào.
Một người mà ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon/209790/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.