Nhậm Vũ Kiều nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lý Cẩm Thành, cậu ta nói: “Tôi học ở trường này.”
Trường học này ở Hồng Kông rất nổi danh, nghe cậu ta nói như vậy, ánh mắt Lý Cẩm Thành nhìn về phía cậu ta lại thay đổi rõ ràng, một lát sau, cậu dùng ngữ khí cảm thán nói: “Nhậm Vũ Kiều, cậu ăn cái gì lớn lên? Tại sao cậu làm cái gì cũng đều lợi hại như vậy?”
Nhâm Vũ Kiều khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, cậu ta nói: “Anh cũng có khác gì tôi.”
Đã là tháng chín, nhưng Hồng Kông vẫn còn lưu lại không khí của mùa hè, vị trí ngôi trường này phong cảnh rất tốt, do bên trong kiến trúc kết cấu là những mảng xanh mát, cùng với con đường sạch sẽ, khí trời mát mẻ làm cho trong lòng mọi người cũng thả lỏng hơn.
Chung quanh đâu đâu cũng có học sinh đến trường học báo danh, hai người sóng vai đi mấy bước, Nhậm Vũ Kiều còn hỏi: “Vết thương của anh khôi phục thế nào rồi?”
Hai người từ lần gặp gỡ trước cũng đã cách nhau gần ba tháng, Lý Cẩm Thành ngẩng đầu, cậu nói: “Tốt lắm rồi, có điều…”
Sau lần đó thân thể của cậu có thể so với người bình thường kém hơn rất nhiều, có lẽ là vì điểm này, bây giờ ngay cả khi cậu ho nhẹ hai tiếng, Hà Chấn Hiên đều mang một vẻ mặt căng thẳng. Lý Cẩm Thành nghĩ đến chuyện này không khỏi lộ ra nụ cười khổ.
“Anh có hối hận không?”
“A? Nha, sẽ không, làm sao có thể?”
Để đổi lấy được hạnh phúc hiện tại, cậu cảm thấy rất đáng giá.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon/1216592/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.