Hà Chấn Hiên ngủ không sâu, cảm giác trên tay truyền đến động tĩnh, anh rất nhanh tỉnh táo lại. Lúc mở mắt ra, anh thấy Lý Cẩm Thành đang chăm chú quan sát mình. Đã đợi rất lâu rồi, vì lẽ đó Hà Chấn Hiên không có biểu hiện quá bất ngờ hoặc kích động, nhưng khi anh nghe Lý Cẩm Thành hỏi anh làm sao gầy như vậy, anh cảm giác trong lòng truyền đến một trận chua xót.
“Không có chuyện gì.”
Anh lấy tay vuốt lại mái tóc cho cậu, anh còn nói: “Em thấy sao? Có thấy nơi nào không thoải mái không?”
“Đầu em hơi choáng váng.”
Kỳ thực lúc hôn mê, Lý Cẩm Thành vẫn có thể cảm giác được ngực truyền đến từng trận đau đớn, ngoài việc đó ra cậu biết Hà Chấn Hiên vẫn đứng bên giường chăm chú nhìn cậu, anh nắm tay trái của cậu, những việc này cậu đều biết. Hà Chấn Hiên nhìn qua gầy đi và tiều tụy nhiều, điều này cũng khiến khí chất của anh càng thêm lạnh lẽo. Anh đứng ở nơi đó, nhìn như một đứa nhỏ cần được an ủi. Lý Cẩm Thành gượng nở nụ cười, cậu nói: “Em lần này hôn mê bao lâu rồi?”
“Sáu ngày.”
Ngữ điệu của anh không lên không xuống, Lý Cẩm Thành dùng sức kéo anh đặt một tay lên chân của anh, cậu nói: “Xin lỗi, để anh đợi lâu như vậy.”
Khi đó, Lý Cẩm Thành cho rằng Hà Chấn Hiên sẽ khóc, nhưng anh không khóc, anh chỉ nhìn chằm chằm cậu, hai người nắm tay nhau không nói gì. Đến lúc này, không chỉ có những người bên cạnh Hà Chấn Hiên, mà ngay cả Lý Cẩm Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon/1216587/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.