Lúc này cửa bị mở ra, Tiểu Hồng nhìn thoáng qua người đàn ông đi tới, vội vàng tìm một cái cớ đi làm việc, len lén le lưỡi một cái, cô cũng không muốn làm bóng đèn, ánh sáng gian phòng này hết sức tốt, đủ sáng, không cần cô thêm chút sáng.
Sở Luật cúi đầu, mắt đen nhìn thẳng tờ báo trong tay Hạ Nhược Tâm, rồi ngồi ở bên cạnh cô, đưa tay ôm cô lên trên đùi của mình, có nhớ tôi hay không? Môi của anh tiến tới bên tai cô, lời nói có chút mập mờ, không ngoài ý muốn khi thấy tai cô đỏ lên, hai người bọn họ cái gì cũng đã làm, bây giờ còn thẹn thùng, cô có phải quá mức thanh thuần hay không.
Ngón tay Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng bắt lấy áo trước ngực anh, không dám nhìn thẳng người đàn ông nam tính có mị lực này, cô chỉ cảm giác nhịp tim mình đập cực nhanh, không cách nào thoát khỏi ma chưởng tình yêu của anh, mà cô cũng không có nghĩ muốn chạy trốn.
"Có nhớ hay không?" Sở Luật không có nhận được câu trả lời của cô, trêu chọc cắn vành tai cô một chút, biết nơi này là nơi mẫn cảm nhất trên thân thể cô, quả nhiên, mặt của cô hoàn toàn nhiễm lên một tầng đậm sắc son phấn, và xinh đẹp.
"nhớ: " Hạ Nhược Tâm khẽ gật đầu, thành thật trả lời, lúc ngẩng đầu, trong mắt chỉ có tình yêu với anh, còn có tướng niệm, đương nhiên cô nhớ anh, chỉ hi vọng có thể luôn ở bên anh, vĩnh không xa rời nhau.
"A..." Tiếng cười trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240861/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.