Editor: Quỷ Quỷ
Cô co ro vòng tay tự ôm lấy mình, đôi mắt to trân trân nhìn vào khoảng không, trống rỗng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dường như cô sớm đã quên mất sự chuyển động của thời gian, chỉ là cứ ngây ngốc nhìn cái bàn, trên mặt bàn chẳng có gì cả.
Trong không khí vẫn thoang thoảng mùi bơ sữa, nhưng lại biến mất hoàn toàn trong thế giới của Hạ Nhược Tâm, có lẽ, cô chưa bao giờ thích hợp với ngày sinh nhật.
Trời sáng, Sở Luật sớm đã tỉnh dậy, anh đi ra ngoài đã thấy Hạ Nhược Tâm ngồi trên salon, lạnh lùng cười nhạt, vẫn là bộ quần áo hôm qua, giống một đứa trẻ không xương co quắp trên ghế. Trên gương mặt tái nhợt mờ hồ có thể nhìn thấy những giọt nước mắt, ngay cả khi thiếp đi cô cũng khóc.
Hình ảnh này rốt cục cũng dập tắt nụ cười trên gương mặt anh.
Lúc này, Hạ Nhược Tâm có cảm giác bị nhìn thấu mãnh liệt, cô mở hai mắt sưng đỏ, liền nhìn thấy người đàn ông trước mặt.
“Anh có đói không, em đi làm bữa sáng cho anh.” Cô đứng lên, cố nặn ra nụ cười ngại ngùng, giống như tối hôm qua bọn họ chỉ là khắc khẩu cãi vã thông thường.
“Không cần đâu.” Sở Luật lạnh nhạt mở miệng, “Về sau cũng không cần làm, tôi không muốn ăn.” Anh nói xong liền đi thẳng, Hạ Nhược Tâm vươn tay nắm lấy áo anh.
“A Luật, không ăn sáng là không tốt đâu, chỉ cần ăn một chút, một chút thôi cũng được.” ngón tay cô trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240841/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.