"Tôi thấy cả rồi." Đỗ Tĩnh Đường thở dài, kéo tay cô ra ngoài, muốn đem cô đến cho bác sĩ xem thử, một người phụ nữ nếu để trên mặt xuất hiện vết thương thì thật đáng tiếc.
Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, hoảng hốt nhìn người đàn ông đã từng gặp nhiều lần trước mắt: "Anh cố ý để cho tôi thấy có phải không?" Âm thanh cô nhỏ nhẹ mà yếu ớt, tựa như sắp tắt bất cứ lúc nào.
Mà lòng cô đã sớm tan nát đến cực điểm.
"Đúng vậy" Đỗ Tĩnh Đường gật đầu, "Biết sớm hay biết trễ thì có gì khác nhau? Sớm muộn gì cũng biết, anh họ có người khác, cô ấy là Lý Mạn Ny, anh họ đã quen biết cô ấy trong một buổi tiệc."
"Em không thấy cô ấy trông rất giống một người sao?" Đỗ Tĩn Đường cũng không có phủ nhận, người của cả thế giới đều biết, chí có mình cô ngây ngốc giữ khư khư lấy một người không yêu mình.
"Giống một người?" Sắc mặt Hạ Nhược Tâm lại càng tái nhợt hơn một chút, khóe môi khẽ nhếch, gương mặt tinh tế, còn có đôi mắt, quả nhiên rất giống.
Cực kỳ giống.
Hạ Dĩ Hiên.
Hóa ra từ trước đến nay anh ta vẫn không quên được Hạ Dĩ Hiên, nhưng nếu là thế thân như vậy thì cô cũng có thể mà? Chỉ cần anh nguyện ý, cô có thể biến bản thân thàng Hạ Dĩ Hiên, chỉ cần anh ấy có thể yêu cô.
Cô bây giờ đã không có chút tình yêu nào, chẳng qua, không phải cô nghĩ đến là có thể làm được, nếu cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240822/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.