“Tôi có thể biết lý do không?” Hạ Như Tâm quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi anh, cô không rơi nước mắt, không chảy nổi nữa, thật sự, cô tự hỏi tại sao anh có thể trấn tĩnh như vậy, lý do gì mà anh có thể bình tĩnh như thế, anh thật sự không cảm thấy gì sao?
Trái tim cô dường như đã chết rồi.
Sở Luật tựa người vào bên cửa, trên mặt chỉ có vẻ bình tĩnh, còn có một chút gì đó bí ẩn khó nắm bắt.
“Nhưng tôi thật sự không biết.” Hạ Như Tâm cúi đầu, lẩm bẩm tự nói với chính mình, là thực sự không biết, hay là cô không muốn nghĩ về nơi đó.
“Ha.” Đột nhiên Sở Luật cười lạnh một tiếng, tiêu sái bước từng bước, từng bước tiến lại gần cô, đưa tay giữ chặt lấy cằm cô, để cho khuôn mặt nhợt nhạt của cô rơi vào mắt anh.
Trước đây, anh từng muốn làm cho gương mặt này được hạnh phúc, lúc này, anh chỉ muốn tự tay hủy hoại nó.
“Anh hận tôi, cho tới bây giờ anh luôn hận tôi.” Hạ Như Tâm bị ép buộc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tràn ngập hận thù không hề che giấu của anh, thì ra, anh hận cô như thế.
“Đúng, tôi hận cô.” Sở Luật thoải mái thừa nhận, lúc này không cần phải che giấu sự hận thù của mình nữa, “Cô cho rằng tôi sẽ yêu hung thủ giết chết Dĩ Hiên sao? Cô thật đúng là ngây thơ.”
Anh nói xong, đột ngột hất tay buông Hạ Như Tâm ra, lần nữa buộc cô lui về phía sau, cho đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240813/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.