"A" Hạ Nhược Tâm thống khổ cúi đầu, nhìn bàn chân giẫm trên ngón tay mình, anh chẳng những đạp ngón tay cô đau nhói, còn đạp nát trái tim cô.
A Luật, đừng đi được không. Hạ Nhược Tâm vẫn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười một tiếng, thương cảm khổ sở đau đớn đủ cả. Cô còn có thể cười ra tiếng, chỉ là cười như vậy sẽ khiến cô tiêu hao hết khí lực cuối cùng của mình.
Biểu cảm của Sở Luật lạnh xuống, “cô nghĩ mình là ai, cô nghĩ tôi sẽ nghe cô ư, " anh càng nói, bàn chân càng thêm dùng sức, tựa như muốn đạp gãy ngón tay cô, mười ngón tay gắn kết, trên trán Hạ Nhược Tâm rơi xuống từng giọt mồ hôi, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt.
Đột nhiên Sở Luật nhấc chân, hung hãn đá vào dưới bả vai Hạ Nhược Tâm, đừng đụng vào tôi, thứ phụ nữ bẩn thỉu như cô, cô thật sự là khiến tôi buồn nôn.
Hạ Nhược Tâm co rút người, toàn thân trên dưới không có chỗ nào không đau, cô ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa hung hãn.
Mày nghe chưa?
Giọng nói đó là thế nào?
Là cái gì tan vỡ, là cô sao?
Cô đưa hai tay bị đạp sưng tấy ra, dường như muốn bắt lấy gì đó, chỉ là, ngón tay cô từ đầu đến cuối không cách nào nắm chặt lại được.
Bởi vì, cô không biết trừ không khí ra, cô còn có thể bắt được cái gì.
Anh nói, cô bẩn, anh nói, cô buồn nôn.
Nhưng tại sao, cô cũng cảm thấy mình dơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240809/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.